Kê Yển nhớ tới Thích thị rụt rè sợ hãi, đối với việc nàng đang mưu tính chuyện mang thai con nối dõi, chàng lại càng không tin.
Chàng biết rất rõ nếu bản thân chạm vào nàng lần nữa, Thích thị không bị hù chết thì cũng sẽ là bị dọa đến phát điên
Đương nhiên, Kê Yển cũng sẽ không có ý định chạm vào nàng.
Một lúc sau, Kê Yển mới mở miệng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Lạc quản sự trả lời: "Quả thực còn một điều nữa. Lý Ảo ở Thanh Chỉ viện nói có chuyện hệ trọng muốn gặp Lang chủ."
Kê Yển khẽ cau mày, chuyện này không thể bỏ qua được.
“Cho gọi bà ta tới.”
Lạc quản sự rời khỏi phòng đi gọi người, Hồ Ấp ở một bên nhịn nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng nói: “Vốn Lang chủ và Thích thị chỉ làm phu thê với nhau ba năm. Ba năm sau, nàng ta lập tức quay về An Châu, gả cho ai cũng không còn liên quan đến Lang chủ nữa, bỗng nhiên Thích thị lại trở thành như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Bây giờ nàng còn nói muốn có hài tử kế tự, chẳng lẽ là nàng không muốn rời Kê phủ nữa sao?
Đừng nói Hồ Ấp, ngay cả Kê Yển cũng không biết Thích thị đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, Lý Ảo bước vào thư phòng, cúi đầu thi lễ.
Kê Yển: "Có chuyện gì?"
Lý Ảo nói: "Việc này có liên quan đến một bí mật, xin Lang chủ cho phép nô tỳ được nói riêng với ngài."
Kê yển liếc nhìn Hồ Ấp và Lạc quản sự, gật đầu một cái.
Hai người kia liền rời khỏi thư phòng.
Kê Yển: "Nói."
Lý Ảo quỳ xuống, cúi đầu: "Lang chủ, vừa rồi nô tỳ đang thay y phục cho đại nương tử, phát hiện ra trên đầu vai đại nương tử có một dấu răng!"
Nghe được mấy chữ "Dấu răng trên vai", lông mày Kê Yển nhíu chặt.
Vú già tiếp tục nói: "Chủ nhân của dấu răng không chỉ có chiếc răng lớn, mà dấu răng cũng rất to, hiển nhiên là do một nam nhân để lại."
Vú già sợ Kê Yển giận chó đánh mèo, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Nô tỳ đã nhìn thấy dấu răng, một chữ cũng không dám nói xạo.”
Kê Yển im lặng nghe vú già lời nói lời cuối, mặt không biểu tình mở lời: "Đó là do ta lưu lại.”
“Nô tỳ sẽ không cáo…” Giọng nói đột nhiên dừng lại, vẻ mặt vú già vô cùng kinh ngạc.
Bà ta vừa nghe cái gì vậy? Lang chủ nói dấu răng đó là do ngài để lại?!
Kê Yển trầm giọng nói: "Chuyện này không được phép nhắc lại."
Lý Ảo sao dám nói không?
Nếu sớm biết dấu răng là do Lang chủ để lại, bà ta sẽ không bao giờ đến đây nói ra chuyện này!
Rất nhanh trời sẽ đổ mưa lớn, nên hiện tại chỉ mới là hoàng hôn mà sắc trời đã tối như đêm đen.
Sau một thang thuốc có dược tính mạnh, toàn thân Thích Oánh Tuyết toát ra mồ hôi, cũng may là bệnh phong hàn không tái phát.
Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang khóc bên tai mình. Nhưng tại sao tiếng khóc lại quen thuộc đến thế
Giống như giọng của La Nhân.
La Nhân là tỳ nữ từ nhỏ cùng nàng lớn lên
Lại cẩn thận lắng nghe, còn có vài tiếng kêu khác nhau lẫn vào.
Khi nàng mở mắt ra, bên cạnh giường có rất nhiều bóng người.
Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng hơn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của những người bên ngoài giường, nàng thoáng nghĩ rằng mình đang mơ, Thích Oánh Tuyết liền rơi nước mắt, vội ôm chầm bà vú già độ khoảng 40 tuổi đang ở cạnh giường.
“Vú nuôi…” Trong giọng nói nàng nghẹn ngào không thể kể hết biết bao nhiêu thiệt thòi trong lòng.
Vú già được nàng ôm sửng sốt một lát, sau đó bà ngước mắt nhìn cô nương mà chính mình nuôi nấng cũng rơi nước mắt theo, cảm thấy đau lòng khó tả.
“Cô nương đã phải chịu đựng nhiều rồi.” Cô nương nhà bà từ nhỏ đã được yêu thương, chiều chuộng, là được mọi người cẩn thận che chở mà lớn lên, từ khi nào nàng sẽ vì gặp một người mà khóc như mưa thế này?
Nghĩ tới đây, vú nuôi cảm thấy trong lòng rất chua chát.
Oánh Tuyết tưởng rằng nàng đang mơ, mơ thấy vú nuôi bên thân của mình. Cảm xúc căng thẳng mấy tháng nay đột nhiên sụp đổ, nàng khóc nức nở một lúc lâu.
Cũng không biết mình đã khóc bao lâu, nhưng tâm trạng nàng dần dần bình tĩnh lại đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nàng không hề mơ, có lẽ nàng thực sự đã nhìn thấy vú nuôi và La Nhân, còn có hai tỳ nữ thân cận khác.
Nàng buông vú nuôi ra, ngơ ngác nhìn bọn họ: "Sao vú nuôi và bọn họ lại ở đây?"
La Nhân thấy chủ tử đã bình tĩnh lại, vội lau nước mắt, giải thích: "Đại nương tử vào Kê phủ không lâu, quản sự liền muốn đưa toàn bộ tỳ nữ hồi môn của người về An Châu. Chúng nô tỳ không muốn rời đi, nên đã bị sắp xếp làm tỳ nữ sai dịch. Chỉ mới vừa rồi, Lạc quản sự chợt đến, cũng không biết nguyên nhân là gì, liền điều chúng nô tỳ trở về Thanh Chỉ viện.”
Thích Oánh Tuyết đưa tay lên, lau nước mắt trên mặt, yên lặng nhìn La Nhân: "Lạc quản sự cho các muội đến à?"
Nếu không có lệnh của Kê Yển, Lạc quản sự sẽ không dám tự ý cho phép vú nuôi và những người khác trở về đây.
Mọi người xung quanh đều gật đầu, vú nuôi đáp: “Quả đúng là Lạc quản sự cho phép chúng nô tỳ đến.”
Kinh hỉ qua đi, trên mặt Thích Oánh Tuyết lại lộ vẻ khó hiểu.
Tại sao Kê Yển lại đột nhiên cho phép vú nuôi và những người khác quay lại hầu hạ nàng?
——Là vì sáng nay nàng ngất xỉu dưới mưa nên mềm lòng sao?
--Hay là vì nhìn thấy nàng thê thảm chật vật, cảm thấy hả giận, nên mới tiêu đi bớt chút thù hận trong lòng?
Vú nuôi không biết vì sao cô nương lại trầm mặc, quan tâm hỏi: "Cô nương có thấy khó chịu không?"
Thích Oánh Tuyết định thần lại, thấy mọi người đều có vẻ lo lắng nên lắc đầu: “Chỉ là hơi choáng váng chút thôi.”
Nàng cúi đầu, vươn tay nắm lấy tay vú nuôi.
Trước đây vú nuôi chỉ hầu hạ nàng, không cần làm những việc nặng, bây giờ bà ở Kê phủ đã gần nửa năm làm việc nặng nhọc, lòng bàn tay cũng trở nên chai sạn.
Nàng cho là hôm nay bản thân không còn co đầu rút cổ ở Thanh Chỉ viện nữa, đi tìm Kê Yển, cùng lắm là tự mình đứng trong mưa một chút, liền có thể khiến chàng động lòng trắc ẩn, có phải chăng là những điều trong cuốn truyện của giấc mơ kia nói về chàng chỉ là nói quá lên?
Thực ra, chàng không phải là loại người có thù tất báo như trong truyện đã viết?
Nhưng sau đó nàng lại ở trong lòng âm thầm lắc đầu phủ nhận.
Chỉ mới thấy mỗi việc này thôi, vẫn là không thể thiếu cảnh giác được.
Nhưng dù trong truyện có phóng đại hay không, thì vẫn là Kê Yển đã mềm lòng, hoặc cũng có thể là chàng hả giận, thực sự đã cho phép tỳ nữ hồi môn của Oánh Tuyết có thể trở về hầu hạ bên cạnh nàng.
Sự thay đổi này đồng nghĩa với việc kết cục của nàng và phụ thân sẽ có thể được viết lại.
Nghĩ đến đây, nàng nhớ lại những lời Quách Ảo đã nói với mình trước đây, càng nghĩ càng thấy có lý.
Kê Yển coi trọng tình thân, có lẽ vì con nối dõi mà cho nàng với Thích gia chút thể diện, sẽ không hung ác dọa người, tàn nhẫn vô tình như trong truyện kia miêu tả
Chỉ là, nếu muốn mang thai được con nối dõi, thì phải cùng chàng thân thiết làm chuyện đó..
Tưởng tượng đến việc cùng chàng lõa thể thân cận xác thịt làm chuyện phu thê đó, nháy mất sắc mặt nàng liền trắng bệch, chỉ nghĩ đến thôi nàng đã không khỏi sợ hãi.
Nhưng so với việc trao thân cho Kê Yển, thì kết cục bi thảm của nàng và phụ thân trong truyện càng khiến nàng sợ hãi hơn.
Đang trầm tư, thì La Nhân ở bên cạnh nàng nức nở nói: “Trước đó, chúng nô tỳ nghe tin cô nương sinh bệnh, đã tìm đủ mọi cách nhưng không thể đến thăm cô nương. Hôm nay lại nghe nói cô nương gặp mưa, trong lòng càng thêm nôn nóng. Nếu không phải Lạc quản sự đã cho phép chúng nô tỳ đến Thanh Chỉ viện để hầu hạ, thì nô tỳ cũng đã định ngày mai liền rời Kê Phủ, rời Lạc Dương, sớm trở về An Châu tìm Lang chủ."
Lang chủ mà La Nhân nhắc đến đương nhiên không phải là Kê Yển, mà là gia chủ Thích gia.
Nghe La Nhân nói muốn quay về tìm phụ thân, Oánh Tuyết ngẩng đầu lên. Bởi vì nàng vừa khóc xong, nên hốc mắt đã sớm sưng đỏ lên, trông vẻ ngoài rất đáng thương .
“Tạm thời việc ta ở Kê phủ, đừng nói cho phụ thân biết.” Nàng sợ phụ thân biết mình không sống tốt, sẽ muốn trực tiếp đối đầu với Kê yển.
Kê Yển đang được hoàng đế trọng dụng, nhất định sẽ không chỉ dừng lại ở chức vị cấm vệ quân trung lang tướng, chắc chắn sẽ tiếp tục thăng tiến. Nhưng phụ thân nàng chỉ là một trường sử An Châu nho nhỏ, làm sao có đủ thực lực để đối đầu trực diện với chàng?
Nếu thật sự phải đối đầu, e rằng không có cơ hội chiến thắng.
Vú nuôi cũng đã bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Cho dù không nói gì, Lang chủ cũng biết cô nương ở Kê phủ sống khồn được tốt. Ngài ấy vốn tính là sẽ sắp xếp thêm nhiều chút tỳ nữ hồi môn để có thể chăm sóc tốt cho cô nương. Nhưng ai ngờ Kê gia lại không cho ai thể diện, đem hết hạ nhân của cô nương trả về An Châu.”
Oánh Tuyết trầm mặc cúi đầu không nói gì.
Có lẽ phụ thân cũng có thể đoán được tình cảnh của nàng, nếu lại biết nàng bệnh lâu như vậy, nhất định sẽ bỏ hết sự vụ ở An Châu mà đến gặp nàng. Đồng thời, mâu thuẫn với Kê Yển cũng sẽ ngày càng gay gắt nghiêm trọng.
Nàng muốn phụ thân đề phòng âm mưu của Kê Yển, nhưng nàng không muốn dùng thế lực yếu hơn của gia tộc trực tiếp đối đầu, hành động này chỉ khiến lưới rách cá chết mà thôi.
Một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng rồi hỏi: “Hai vú già ở trong viện ban đầu đâu rồi?”
Vú nuôi nói: "Bọn họ đều ở bên ngoài."
Vừa dứt lời, vú nuôi lại hạ giọng hoài nghi nói: “Không biết vì sao sau khi chúng nô tỳ đến, hai vú già kia lại rất chu đáo, cẩn thận quết tước phòng ở, còn có mang đồ ăn đến cho chúng nô tỳ.”
La Nhân lau nước mắt trên mặt, gật đầu đồng tình: "Không có chuyện gì mà lại đột nhiên chu đáo như thế, chắc chắn là đã làm chuyện xấu.’
Thích Oánh Tuyết cũng biết hai vú già kia nếu không có lợi lộc gì thì hai bà ta nhất định sẽ không làm những việc như thế.
Có lẽ là vì nhìn thấy thái độ của Kê Yển dịu đi nên mới nịnh nọt lấy lòng như vậy.
Chỉ là nàng không hiểu, Kê Yển chỉ bảo nha hoàn hồi môn quay lại hầu hạ nàng, cũng không có biểu hiện gì, thái độ của hai người bọn họ sao có thể thay đổi lớn như vậy?
Trước kia Thích Oánh Tuyết thường không thích động não, nhưng nàng cũng không ngốc.
Âm thầm tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra ở phía sau việc này.
Bây giờ Oánh Tuyết có vú nuôi và tỳ nữ ở bên cạnh, tâm trạng của nàng cũng không đến nỗi tệ.
Nói một lúc lâu, vú nuôi cuối cùng cũng dừng lại, bà nói thân thể nàng còn yếu, cần nghỉ ngơi thật tốt, không nên để tâm tình dao động quá độ.
Vú nuôi không yên tâm hai vú già kia, nên đã tự mình đi sắc thuốc cho cô nương.
Bên kia hai tỳ nữ khác cũng bị vú nuôi gọi đến thu xếp lại của hồi môn, chỉ còn lại La Nhân ở trong phòng hầu hạ.
Thích Oánh Tuyết uống trà nóng do La Nhân mang đến. Có một tách trà nóng vào bụng, cơ thể nàng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nàng bảo La Nhân gọi hai vú già kia vào.
Hai người họ từ bên ngoài đi vào, nhưng lần đầu tiên lại không ngẩng đầu lộ mặt, ngược lại còn cúi thấp đầu hướng Thích Oánh Tuyết thi lễ
Oánh Tuyết im lặng một lát rồi nhìn Quách Ảo: “Ai đưa ta về?”
Quách Ảo vui vẻ nói: “Là Lang chủ đưa đại nương tử về.”
Oánh Tuyết khẽ cau mày, sau đó nghe Quách Ảo nói: “Vốn là Hồ đình trường muốn đưa đại nương tử đi, nhưng Lang chủ nói không thích hợp, cho nên đã đích thân ôm người trở về.”
Lời nói phát ra từ miệng Quách Ảo tựa hồ còn có chút ghen tị.
Bên cạnh đó, cái ôm mà bà ta nói đến có vẻ là nói thêm không ít. Động tác nửa ôm nửa bế đó thực ra không hề nhẹ nhàng chút nào, nhưng trong mắt Quách Ảo lại rất đáng để ý.
Trước đây trong phủ có một nha hoàn muốn leo lên cao nên đã dùng đủ loại thủ đoạn, Lang chủ cũng không có phản ứng gì, nhưng đại nương tử là chính thê, so với nha hoàn đó không giống nhau.
Oánh Tuyết không biết trong đầu vú già đang suy nghĩ lung tung điều gì, nhưng khi nghe được là Kê Yển đưa nàng trở về, nàng lại trầm mặc.
Thích Oánh Tuyết cảm thấy rất kinh ngạc, hơn nữa lại đối với Kê Yển cảm xúc sợ hãi và chán ghét
Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng phải nói ra lời trái lương tâm: "Đường về Thanh Chỉ viện khá xa, phu quân một đường ôm ta trở về như vậy, ngày mai ta nhất định sẽ nói lời cảm tạ với chàng."