Menu

LÀM THÊ TỬ VAI PHẢN DIỆN

Chương 8

Avatar Mị Miêu
2,183 Chữ


Vào tiểu viện, Kê Yển nhìn quanh một vòng viện tử đơn sơ, sau đó dưới sự dẫn đường của vú già vào phòng ngủ của thê tử hữu danh vô thực.
 
Trước khi vào trong, chàng tùy ý ném cây dù xuống đất, vượt qua ngưỡng cửa đi vào.
 
Ôm nàng suốt một đường, chàng vẫn bình thản như không.
 
Hồ Ấp cảm thấy vừa rồi mình chính là bị hồ đồ.
 
Tuy Nhị ca và Thích thị chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng tính ra vẫn là người của Nhị ca, hắn nhiều chuyện làm gì!
 
Hiện tại hắn đã tỉnh táo rồi, chỉ đứng ở ngoài phòng không đi vào theo.
 
Một vú già khác của Thanh Chỉ viện thấy Lang chủ đưa Thích thị trở về, kinh ngạc trong chớp mắt, rồi vội vàng chạy từ bên kia hành lang sang đây.
 
Kê Yển đặt người lên giường trong phòng.
 
Vú già kia cũng đã đi vào, run run rẩy rẩy hành lễ với Lang chủ.
 
Kê Yển nhìn lướt qua hai vú già, hỏi: "Trong viện chỉ có hai người các ngươi?"
 
Vú già không biết Lang chủ có ý gì, cẩn thận đáp: "Chỉ có hai chúng nô tỳ."
 
Kê Yển im lặng một lát, xoay người đi ra khỏi phòng, nói với Hồ Ấp: "Phái người mời đại phu đến đây đi."
 
Lang chủ rời đi, hai vú già trong phòng cuối cùng cũng thở ra một hơi.
 
Quách Ảo phản ứng trước, nói với Lý Ảo: “Bà mau thay quần áo cho Thích... Nương tử, đừng để nương tử bị cảm lạnh, ta đi thay đồ cho thoải mái, rồi thuận tiện nấu một chén canh gừng tới."
 
Nói xong, bà ta vội vàng đi ra khỏi phòng.
 
Lý Ảo sửng sốt, thầm nghĩ thái độ của Quách Ảo sao lại thay đổi lớn như vậy?
 
Dù có nhận được hạt đậu vàng giống như bà, cũng không đến mức ân cần như vậy, trong ân cần còn mang theo phấn khởi.
 
Nhìn về phía Thích thị ướt sũng trên giường, Lý Ảo cũng không có nhiều thời gian suy xét, đành phải nhanh chóng tìm xiêm y khô ráo thay cho nàng.
 
Cởi bỏ đồ ướt xong, đang muốn mặc quần áo vào, ánh mắt Lý Ảo chạm đến bả vai mượt mà của Thích thị, bà ta sửng sốt.
 
Trên vai nàng có một dấu vết mờ mờ, đặc biệt nổi bật trên da thịt trắng nõn mềm mại.
 
Nhìn kỹ một chút, nhìn kích thích hàm, giống như dấu răng của nam nhân.
 
Đêm tân hôn cùa Thích thị và Lang chủ, rõ ràng Lang chủ không vào động phòng, vậy dấu răng này từ đâu mà có?
 
Lý Ảo như nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi. Sau một lúc lâu hoài nghi, bà ta vẫn thay quần áo cho nàng xong, tìm khăn vải quấn tóc.
 
Không bao lâu, Quách Ảo bưng canh gừng tới. Hai người hiệp sức lại mới rót được canh gừng vào trong miệng Thích thị.
 
Mới rót xong canh gừng, ngoài phòng liền truyền đến tiếng hô: "Quách Ảo, Lý Ảo ở đâu?"
 
Là tiếng quản sự Kê phủ.
 
Hai người nhìn nhau một cái, sau khi đắp chăn cho Thích thị, Quách Ảo và Lý Ảo sóng vai đi ra.
 ***
Giờ Mùi, Kê Yển ngủ bù một giấc xong, đứng dậy ngồi ở mép giường, một tay đặt trên đùi, tay kia ấn ép phía sau gáy cứng ngắc vì gối đầu rơi xuống.
 
Một lát sau, chàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa to đã tạnh, trong không khí đều là độ ẩm.
 
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng của Hồ Ấp: "Nhị ca  tỉnh dậy rồi hả?"
 
Kê Yển đứng lên, đáp lại: "Ừm."

Hôm nay còn phải làm đêm. Lát nữa chàng phải xử lý công vụ một canh giờ, tiếp đó dùng bữa tối rồi lại đi trực, thời gian biểu cũng đã sắp xếp xong.
 
Chàng mang giày rồi đi đến bên cạnh giá áo, gỡ chiếc áo bào đen đã được giặt sạch xuống. Trên áo bào Hồ phục có thêu hình con hổ bằng tơ vàng và tơ bạc, là quan phục làm việc.
 
Mặc áo bào đen, mang bao tay da vào, chàng tự cầm vải lụa đen quấn quanh bao tay bốn năm lần, rồi buộc hai đầu lại.
 
Miệng cắn một đầu miếng vải, tay kia kéo đầu còn lại một cái, liền siết chặt.
 
Kê Yển xuất thân nghèo khổ, hiện tại gối mềm giường cao, nhưng chàng không thích kiểu sinh hoạt có người hầu hạ mặc đồ, hầu hạ cơm bưng nước rót. Cho nên chi phí ăn mặc đều chi cho người trong nhà, sinh hoạt hằng ngày đều là tự mình làm.
 
Chàng từ trong phòng đi ra, Hồ Ấp đã chờ ở bên ngoài, hắn hỏi thăm: "Nhị ca, quản sự đã hỏi xong chuyện ở Thanh Chỉ viện, có cần xử lý công vụ trước không?"
 
Giờ còn sớm, công vụ cũng không cần gấp hơn nửa khắc như vậy đâu.
 
Kê Yển nói: “Gọi quản sự đến thư phòng đi.”

Sáng nay Kê Yển vừa phê duyệt văn thư, đúng lúc quản sự Kê phủ đến.

Phủ đệ của Kê phủ là do thánh thượng ban cho, đương nhiên là được Hộ Bộ sắp xếp. Mà hạ nhân trong phủ cũng là do Hộ Bộ tuyển vào.

Quản sự Kê phủ cũng là một trong số đó.

Kê Yển đã điều tra vị quản sự này. Gia thế trong sạch, xác thật là người có năng lực. Ít nhất trong nửa năm qua, phủ đệ đã được trông coi rất tốt, không có chút sai lầm nào.

"Lang chủ." Quản sự thi lễ với Kê Yển.

Kê Yển buông tờ văn thư xuống, hai tay đặt trên đầu gối, chàng ngước mắt nhìn về phía quản sự.

"Thích thị tỉnh rồi à?"

Quản sự đáp lời: "Vẫn chưa tỉnh ạ, đại phu đã đến xem qua nói không có gì nghiêm trọng, muộn nhất sẽ tỉnh lại vào đêm nay."

Kê Yển gật đầu hỏi: “Có phải ngươi đã đuổi hết hạ nhân của Thanh Chỉ viện đúng không?” Dừng một chút, chàng lại nói thêm: “Là nha hoàn hồi môn của Thích thị.”

Quản sự không ngờ đột nhiên Lang chủ lại hỏi chuyện này, dừng lại một chút rồi nói: "Không phải là do Lang chủ sai bảo sao ạ?"

Ông ta vừa nói vừa nhìn Hồ Ấp đang đứng một bên.

Kê Yển cũng quay đầu lại, lặng im nhìn Hồ Ấp.

Hồ Ấp bất giác cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vội tự biện giải: “Thuộc hạ không nói gì cả.”

Quản sự lại nói: “Hồ đình trưởng nói nô tài sắp xếp hai vú già đến Thanh Chỉ viện trông chừng Thích thị. Đừng để nàng ta nói bậy.”

Hồ Ấp gật đầu: “Đúng là thuộc hạ có nói thế.”

Quản sự nói thêm: “Ngài ấy còn nói, những người dư thừa sẽ được sắp xếp làm chuyện khác.”

Hồ Ấp cau mày: “Nha hoàn hồi môn của Thích thị có đến hai mươi người, mà người hầu trong viện của Lang chủ cùng lắm chỉ tám người, hai mươi người kia là quá nhiều. Lang chủ vừa mới nhậm chức trung lang tướng đã xa hoa lãng phí như vậy, sẽ dẫn đến người khác đàm tiếu không hay, chẳng lẽ không nên cắt giảm bớt đi ư?”

"Vậy là Lạc quản sự tưởng rằng ta là người sai bảo đuổi hết hạ nhân đi phải không?"

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.

Sau một hồi, Lạc quản sự lập tức nhận sai: “Là nô tài đã hiểu sai ý, xin Lang chủ trách phạt.”

Chuyện này cũng qua lâu rồi, rõ ràng là ông ta xử lý không tốt, Lạc quản sự cũng sẽ không ngu ngốc đến mức biện minh quá nhiều.

"Các hạ nhân đó được phân đi đâu rồi?" Kê Yển hỏi.

Lạc quản sự cúi đầu thấp giọng nói: “Bốn người trong số họ không chịu rời đi, ở lại hậu viện làm tỳ nữ sai dịch, còn lại đều bị đưa về An Châu.”

Kê Yển khẽ cau mày.

Hồ Ấp còn nhíu mày chặt hơn: "Đuổi người về, chẳng phải là làm nhục Thích thị và trường sử An Châu sao?"

Nhị ca là người chính trực, dù lạnh nhạt với Thích thị nhưng sẽ không đến mức nhục mạ một nữ nhân.

Nghe vậy, trên trán Lạc quản sự toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nói: "Thích trường sử An Châu đã từng làm nhục Lang chủ, còn dùng hình với ngài ấy, ông ta không xứng được Lang chủ kính trọng."

Lúc Kê Yển mới đến Lạc Dương đã ở tại Kê phủ, Lạc quản sự vẫn luôn hầu hạ chàng, nhưng cũng không hiểu biết nhiều về vị chủ tử mới này, cho nên nói vài câu ở trước mặt Lang chủ cũng phải suy xét cẩn thận.

Vào ngày thành hôn, Lang chủ vừa mới bái đường xong đã thay ngay hỉ bào, phòng tân hôn cũng chưa từng bước đến, có thể thấy chàng có bao nhiêu chán ghét đối với Thích thị.

Sau đó, Hồ đình trường lại nói ra những lời này, khó có thể không khiến Lạc quản sự suy nghĩ nhiều.

Hồ Ấp liếc nhìn Lạc quản sự đang tự cho mình là đúng, rồi nhìn nhị ca của mình.

Nhị ca vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó nhưng ánh mắt đã trở nên u ám hơn.

Tâm trạng nhị ca không được tốt rồi.

Kê Yển chậm rãi mở miệng gọi: "Lạc quản sự."

Không biết tại sao trái tim Lạc quản sự lại đập thình thịch khi nghe thấy tiếng gọi này, vội cúi đầu nói: “Không biết Lang chủ có sai bảo gì?”

Nét mặt Kê Yển bình đạm nói: "Chuyện trước đây ta sẽ không truy cứu, nhưng sau này bất luận là ta hay là Hồ đình trường nói đều như nhau. Nếu không rõ thì phải trực tiếp hỏi, đừng phỏng đoán linh tinh."

Kê Yển làm bổ đầu đã nhiều năm, loại phạm nhân nào cũng đã từng thẩm vấn qua. Đương nhiên chàng đều có thể đoán ra vài phần suy nghĩ trong lòng của vị quản sự trước mặt này.

Nói rõ ràng như vậy, không lẽ Lạc quản sự vẫn còn chưa nhận ra chủ tử của mình là một người chính trực ngay thẳng hay sao.

Nghe được câu “Trước đây không truy cứu”, Lạc quản sự đã có thể thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám tự phỏng đoán những sắp xếp sau này của chủ tử.

"Vậy... tiếp theo nên sắp xếp thế nào ạ?" Lạc quản sự hỏi.

Kê Yển: "Nếu còn có bốn người không chịu rời đi, vậy hãy để bọn họ trở về hầu hạ chủ tử đi."

"Dạ."

Kê Yển gật đầu, rồi nhìn Hồ Ấp.

Hồ Ấp hiểu ý, vội hỏi: “Hôm nay Thích thị cư xử rất kỳ lạ. Sau khi tra hỏi hai vú già kia, có hỏi ra được chuyện gì không?”

Nói đến việc này, quản sự đáp: “Hai vú già đó không dám nói dối, hôm nay đại nương tử lần lượt thưởng cho bọn họ năm hạt đậu vàng, để sau này bọn họ tôn kính nàng một chút.”

"Mỗi người được thưởng năm hạt đậu vàng, hào phóng đến vậy sao?!" Hồ Ấp không khỏi kinh ngạc.

Tuy rằng nhìn thấy Lạc Dương phồn hoa, nhưng y cũng biết trong các thế gia ở thành Lạc Dương này, không có mấy vị chủ mẫu có thể hào phóng tùy ý ban thưởng cho hạ nhân vài hạt đậu vàng như vậy.

Kê Yển lại không để ý đến việc thưởng bao nhiêu hạt đậu vàng, chàng chỉ nghe ra được ngụ ý trong việc này.

Dùng tiền tài mới có thể mua được lòng người, khiến họ đối đãi với mình tôn kính hơn một chút. Hiển nhiên, Thích thị ở Kê phủ cũng sống không quá tốt.

Vốn dĩ nàng là người cao cao tại thượng, nhưng sau khi gả vào Kê phủ, đến nô bộc cũng dám gây khó dễ cho nàng.

Bên này Hồ Ấp vừa cảm thán, lại tiếp tục hỏi: “Bỏ qua chuyện hạt đậu vàng, tại sao Thích thị lại đến tìm Lang chủ?”

Lạc quản sự liếc nhìn nét mặt không rõ tâm tình của Lang chủ, cũng không giấu giếm nói: “Nghe một vú già nói hôm nay đại nương tử thay đổi như vậy, là để thu hút sự chú ý của Lang chủ… nhờ đó mà có thể mang thai hài tử kế tự, giúp nàng đứng vững ở trong phủ."

Lời của Lạc quản sự vừa nói ra, thư phòng liền rơi vào im lặng.


0 lượt thích

Bình Luận