Vào ngày đại hôn, của hồi môn nối tiếp nhau được mang vào phủ Kê gia như dòng nước bất tận, khiến người khác cảm thán không thôi.
Của hồi môn đều được đặt trong sân của khu viện này nhưng vẫn chưa được mở ra.
Kê gia rất nghiêm khắc đối với tội trộm cắp, nếu ai dám trộm thì sẽ bị bẻ gãy tay, rồi đem bán ra ngoài.
Đây cũng chính là lý do khiến không ai dám có tâm tư bất chính với của hồi môn của nàng, dù nữ nhi Thích gia chỉ là đại nương tử trên danh nghĩa chứ không được sủng ái.
Oánh Tuyết nhìn bà vú già, từ tốn gọi: “Quách Ảo.”
Một tiếng gọi làm bà vú già gầy gò tỉnh táo lại, có chút không vui, khó chịu nói: “Đại nương tử gọi ta có việc gì?”
Thích Oánh Tuyết cũng không hề tức giận trước thái độ của bà mà mở ngăn kéo,lấy một chiếc hộp tám cạnh cỡ lòng bàn tay được cất ở bên trong.
Nàng mở hộp ra, thấy một hộp đựng đầy hạt đậu vàng.
Bà vú già mở to mắt kinh ngạc, nhìn một hộp đầy vàng.
Thích Oánh Tuyết tùy ý lấy ra mấy hạt đậu vàng, cầm trong lòng bàn tay, đưa về phía bà vú già, mở lòng bàn tay ra: “Thưởng cho ngươi.”
Quách Ảo kinh ngạc nhìn năm hạt đậu vàng trong lòng bàn tay trắng nõn mềm mại, không khỏi nuốt nước miếng.
Chắc cũng phải được vài lượng vàng đúng không? Có thể sánh với số tiền tiêu nhiều năm của bà ta.
Sau khi ngạc nhiên, bà ta lại hoài nghi.
Tại sao Thích thị lại ban thưởng?
Thích Oánh Tuyết nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt bà vú, nói: "Ta biết ngươi không muốn hầu hạ ta, làm thế này chính là muốn sau này ngươi đối với ta phải tôn kính. Nếu ta vui vẻ, ngươi không cần phải ra phía trước hầu hạ, cũng có thể tích cóp ít tiền mua gia trạch điền sản”.
Quách Ảo nghe vậy, hai mắt sáng rực nhìn đậu vàng, bà ta vốn muốn trèo lên cao hầu hạ chủ tử có địa vị hơn, không phải cũng chỉ vì những thứ vàng bạc này sao?
Chỉ cần cho đủ, muốn bà ta gọi một tiếng phụ mẫu, tổ tông cũng được!
Vẻ mặt khó chịu của Quách Ảo liền chuyển thành nụ cười nịnh nọt, bà ta đưa tay ra với dáng vẻ rất chân thành: "Đại nương tử là đương gia chủ mẫu, sao ta dám vô lễ?!”
Thích Oánh Tuyết nghiêng bàn tay, hạt đậu vàng lăn vào trong hai tay của bà vú già.
"Như thế thì tốt."
Khóe miệng bà vú càng cười tươi hơn, sau khi thu lại đậu vàng, bà ta ân cần hỏi: "Đại nương tử muốn ăn điểm tâm gì, nô tỳ đi chuẩn bị ngay."
Tiền tài có thể mua được lòng người, tuy chưa chắc là trung thành nhưng tốt xấu gì cũng có thể khiến mình hài lòng.
Tiêu tiền có thể khiến bản thân cảm thấy vui vẻ, nên Thích Oánh Tuyết sẽ không bạc đãi chính mình.
Những tháng đầu chỉ sống trong lo sợ, nàng cũng không cố làm cuộc sống của mình tốt hơn chút nào.
Trước khi xuất giá, ở trong nhà nàng đều chỉ ăn sơn hào hải vị, tổ yến vây cá. Nhưng sau khi gả vào Kê gia chỉ toàn là những bữa ăn đơn giản, thỉnh thoảng mới thấy thịt cá.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi tự cảm thấy vô cùng đau lòng. Nhưng Thích Oánh Tuyết cũng biết rõ trong căn phủ rộng lớn này không có ai thương xót mình nên nàng chỉ có thể nuốt hết những bất bình, cay đắng vào lòng, không để ai có thể nhìn ra.
Điểm tâm hôm nay cuối cùng cũng tốt hơn nhờ vài hạt đậu vàng đó.
Cháo cá tươi thơm, điểm tâm phong phú, sau khi ăn xong, Thích Oánh Tuyết vừa khỏi bệnh nặng cũng đã lấy lại được chút sức lực.
Nàng cầm khăn tay lên, tao nhã lau miệng. Sau khi Quách Ảo thu dọn bát đũa, nàng liếc nhìn bà vú già tròn trịa vẫn còn trong phòng, gọi: “Lý Ảo.”
Quách Ảo, Lý Ảo, hai bà vú già này là hai nô bộc duy nhất trong Thanh Chỉ viện của nàng.
Kê Yển không thích nàng, bất quá cưới nàng là vì tình thế bắt buộc mà thôi, sau khi hai người thành thân vào phủ, hắn cũng chưa từng đến tìm nàng.
Lang chủ đối xử với Thích Oánh Tuyết như vậy, người hầu trong phủ cũng không tôn trọng nàng. Nếu nói hai người này được phân đến đây để hầu hạ không bằng nói đến để theo dõi nàng.
Tới hầu hạ Thích Oánh Tuyết, một chủ tử sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi phủ, không kiếm được gì, bọn họ ngày càng khinh thường nàng, về sau còn đối với nàng vô cùng hách dịch khinh miệt.
Trong hai người này, Quách Ảo là người bất kính nhất, tiếp theo là Lý Ảo.
Thích Oánh Tuyết thưởng cho Lý Ảo năm hạt đậu vàng vì lý do giống nhau.
Sau đó lại hỏi: "Lang chủ nói ta không được phép rời khỏi Thanh Chỉ viện phải không?"
Lý Ảo đang cất đậu vàng trong thắt lưng thì giật mình ngẩng đầu nhìn Thích thị, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, bà càng cảnh giác hơn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, liền thành thật trả lời: "Chưa từng."
Có lời này, Thích Oánh Tuyết càng không để tâm vú già nghĩ gì về mình, nàng chỉ biết mình không thể trơ mắt nhìn Thích gia gặp nạn.
Trước mắt, nàng không thể giam cầm chính mình ở Thanh Chỉ viện mà không làm gì cả.
Nàng phải nhanh chóng lộ diện trước mặt Kê Yển, cho dù nàng rất sợ hắn.
Đúng vậy, nàng sợ Kê Yển, sau cơn ác mộng kia nàng càng sợ hắn hơn.
Nhưng có đáng sợ thế nào, nếu nàng có thể ngăn cản hắn nghĩ đến việc trả thù phụ thân, thì nàng có phải hạ mình hầu hạ hắn cả đời cũng không sao cả.
Vì không biết sinh hoạt hàng ngày của Kê Yển nên nàng chỉ có thể chờ đợi.
Quách Ảo ra ngoài hỏi thăm, tối hôm qua Lang chủ ở lại trong cung, mãi đến giờ thìn sáng nay mới có thể về đến.
Khi nghe tin Kê Yển vẫn chưa về, nàng liền dò hỏi Quách ảo cổng lớn của phủ ở đâu.
Vào Kê phủ đã lâu, nhưng nàng thực sự không biết phương hướng của cổng lớn trong phủ; nếu chẳng may gặp nạn phải chạy trốn, chắc nàng sẽ phải chạy loạn khắp nơi như một con ruồi không đầu.
Quách Ảo sợ đại nương tử ra khỏi phủ sẽ khiến Lang chủ không vui nên ở bên cạnh cố gắng khuyên can: “Tuy Lang chủ không cấm đại nương tử ra khỏi phủ, nhưng tốt nhất là nên đợi ngài ấy trở về để bẩm báo lại, khi đó có thể thoải mái ra ngoài.”
Nàng trả lời: "Ta sẽ không rời khỏi phủ."
“Vậy đại nương tử có ý gì?”
Thích Oánh Tuyết trả lời cho có lệ: “Hôm qua đưa thuốc đến, ngươi đã nói với ta vài điều, ta nghe cảm thấy rất đúng.”
Quách Ảo sửng sốt, sau đó nhớ tới lời hôm qua mình nhắc nhở Thích thị mang thai sớm để có chỗ đứng vững chắc trong Kê phủ.
Thích thị thực sự nghe lọt sao?
Bà liếc nhìn bộ dạng của Thích Oánh Tuyết, thầm cân nhắc đến chuyện đó.
Nam nhân trong thiên hạ đều thích người đẹp, bọn họ đều giống nhau bất kể thân phận hay địa vị gì. Lang chủ tuổi còn trẻ tráng kiện sung mãn, không chừng Thích thị dùng đủ mọi thủ đoạn để dụ dỗ, có thể lấy được lòng của Lang chủ thì sao?
Thân tâm Quách Ảo đều chấn động
Nếu được như vậy, bản thân bà ta cũng có thể trèo lên cao hơn!
Nghĩ đến đây, Quách Ảo lập tức có lòng nhắc nhở nàng: “Chỉ cần Lang chủ rảnh rỗi, sáng sớm ngài ấy sẽ cùng lão phu nhân và cô nương dùng bữa.
Có lời này, cuối cùng Thích Oánh Tuyết cũng bước ra khỏi sân viện đã giam cầm nàng suốt nhiều tháng.
Hôm nay Thích Oánh Tuyết đã đặc biệt chuẩn bị, y phục xinh đẹp, bộ diêu trên cài tóc đung đưa theo mỗi bước đi của nàng. Bộ diêu quấn quanh eo lay động theo bước chân nàng, tôn lên vòng eo hoa mỹ và vẻ ngoài thanh tú.
Khi nàng bước ra khỏi Thanh Chỉ viện, tất cả người hầu mà nàng chạm mặt đều nhìn nàng với vẻ muôn kiểu ánh mắt kinh ngạc, khinh thường và nghi hoặc.
Nhưng không thể nghi ngờ, tất cả đều cảm thán trước Thích gia ở An Châu nuôi dưỡng nữ nhi đến tuyệt sắc, nếu có thể vào cung tuyển tú, vì nàng mà toan tính chắc chắn nàng sẽ trở thành một sủng phi.
Đi đến tiền viện, từ cửa chính vào trong phủ, phía sau cửa thùy hoa có hai con đường dẫn vào nội viện. Quách Ảo muốn giúp Thích thị lấy lòng nên đã chỉ nàng con đường Lang chủ thường đi vào trong.
Sau khi nghe Quách Ảo nhắc nhở, Thích Oánh Tuyết kỳ quái nhìn bà ta, như thể không hiểu làm sao một người hầu cục mịch như bà lại biết rõ ràng đến thế.
Quách Ảo ngượng ngùng giải thích: “Nô tỳ thích hỏi thăm, nên có biết nhiều hơn người khác một chút.”
Thích Oánh Tuyết hơi mím môi. Nàng vốn ghét nhất việc tôi tớ lắm miệng, nhưng bây giờ nàng phải thừa nhận lắm miệng cũng có vài lợi ích.
Nàng hạ giọng nói: “Trở về sẽ có thưởng.”
Mặt Quách Ảo tức khắc hiện lên vẻ vui mừng.
Lúc này đang đi tới lối đi của tiền viện, chợt nghe có người hô: “Lang chủ hồi phủ.”
Thân thể Thích Oánh Tuyết đột nhiên căng thẳng, lông tóc dựng đứng, trong lòng cảm thấy có một nỗi sợ hãi vô cớ.
Ngay cả nghe đến tên thôi nàng đã sợ, nếu nhìn thấy người...
Ban đầu nàng quyết tâm xẻ thịt nuôi hổ, nhưng giờ còn chưa thấy người, nàng đã muốn chạy trốn.
Hơn nửa năm sau khi thành hôn, nàng và Kê Yển vẫn chưa gặp mặt.
Chỉ riêng chuyện này thì đó là đêm đau khổ nhất.
Nàng không còn trong sạch, vừa xấu hổ vừa tức giận đến cực điểm, căn bản không thể nhớ rõ chàng xấu hay đẹp, chỉ nhớ đôi mắt đen nháy như dã thú ngủ yên đó, thật khiến người khác sợ hãi.
Nghĩ đến đôi mắt đó và những thứ trong cơn ác mộng, hai chân nàng không khỏi khẽ run lên.
Hay là, hôm nay trước tiên trở về rồi tính tiếp được không?
Ngày mai nàng lại tiếp tục ôm cây đợi thỏ?
Trước khi nàng kịp xoay người quay trở lại, thì đã nhìn thấy một bóng người cao lớn từ xa.
Mặc dù nàng không thể nhìn rõ diện mạo của chàng, nhưng trực giác đã nói cho nàng biết, người nọ chính là Kê Yển.
Khi nhìn thấy bóng dáng đó, nàng mơ hồ nhận ra một tia nhìn giống như một cơn gió lạnh thấu xương quét qua người mình.