Trong cuốn truyện, sau một năm nàng gả cho Kê Yển, phụ thân lại bị người khác gài bẫy phạm sai lầm, chịu phạt năm mươi trượng sau đó còn bị bỏ tù.
Nàng một lòng muốn cứu phụ thân, trong lòng biết rõ Kê Yển chỉ mong phụ thân mình gặp họa, liền lén tìm thế tử của quận vương.
Nàng muốn hắn ta cứu phụ thân mình, nếu hắn ta không đồng ý, nàng sẽ nói với Kê Yển sự tình đêm dạ yến đó ở quận vương phủ, là âm mưu của hắn ta.
Nàng và thế tử quận vương gặp nhau lần thứ hai ở chùa. Trong thiền thất nàng còn chưa kịp nói được mấy câu, đã bị Kê Yển bất ngờ bước vào vừa vặn bắt gặp cảnh này.
Trai đơn gái chiếc chung một phòng, dù là quần áo gọn gàng cũng khó mà nói rõ.
Kê Yển lấy lý do nàng hồng hạnh xuất tường mà thôi nàng trước mặt mọi người, Thích Oánh Tuyết cũng vì vậy mà rơi vào kết cục bị vạn người sỉ nhục.
Nhà ngoại nghèo túng, lại bị phu quânđuổi ra khỏi cửa, nàng không có chỗ dựa, ở bên ngoài suýt nữa thì bị bọn lưu manh làm nhục, nên đã tự đập đầu tự vẫn.
Đây là kết thúc của nàng trong cuốn truyện.
Mà Thích gia còn bị lưu đày đến nơi xa xôi, không còn tin tức gì nữa.
Giấc mơ này chân thực đến nỗi thật lâu sau khi tỉnh dậy nàng vẫn còn nhớ.
Thậm chí nàng còn biết tên của những người mà trước đây chưa bao giờ nghe nói đến.
Chuyện đã thế, còn cái gì không rõ nữa?
Nàng sợ chính mình đang mơ về tương lai!
Trước mắt là một tương lai nhuốm màu đen tối cùng đau đớn do cơn phong hàn mang đến, bị hai vết thương nặng nề này hành hạ, khiến những giọt lệ trong mắt nàng như chuỗi trân châu đứt dây, liên miên rơi xuống không ngừng.
Đệm chăn và vạt áo đều ướt đẫm nước mắt.
Nàng thật sự sợ mọi chuyện như vậy là xong rồi..
“Sao ta lại nghe thấy tiếng khóc?”
Hai bà vú già đang trò chuyện bên ngoài, bà vú già phúc hậu lên tiếng.
Lời vừa dứt, tất cả đều im lặng, nín thở lắng nghe động tĩnh bên trong.
Thật sự là có tiếng khóc.
Một lúc sau, hai người nhìn nhau.
Âm thanh nức nở kìm nén lại từ trong phòng truyền ra, bà vú già nhịn không được đi vào phòng mang theo chén thuốc đặt lên bàn, chậm rãi đi đến bên giường, vén rèm lên.
Lọt vào mắt bà là cánh tay nhỏ đang che hai mắt, chỉ để lộ nửa dưới khuôn mặt thanh tú của đại nương tử.
Nàng cố nén tiếng khóc nức nở, không để ý tới bà vú già đột nhiên xuất hiện bên cạnh giường.
Bà vú già sắc bén cũng bước vào, liếc nhìn giường.
Cánh tay đang che mắt của nàng trắng đến dường như phát sáng, là kiểu trắng trẻo thanh tú.
Phải thừa nhận là Thích thị này có làn da thật xinh đẹp.
Thích thị eo nhỏ ngực nở hông thon, rõ ràng là được nuôi dưỡng tốt.
Gương mặt thật sự rất xinh đẹp, nhưng lại quyến rũ quá mức, ánh mắt kia, chỉ khẽ nhìn người khác thôi cũng giống như là đang câu dẫn.
Đôi khi bà ta nhìn vẻ ngoài mê hoặc của Thích thị, cũng đều cảm thấy nếu nàng ở trước mặt Lang chủ giở chút thủ đoạn, cũng có thể sẽ được chàng sủng ái.
Chỉ là từ khi thành hôn được mấy tháng, thậm chí nàng còn không có ra khỏi sân chứ đừng nói đến việc dùng mọi thủ đoạn để tranh sủng .
Nếu có chút tâm tư muốn cố gắng, thì nàng cũng có thể nhận mệnh ở cạnh chàng hầu hạ, nhưng hóa ra nàng cũng chỉ là thứ bùn nhão không thể trát tường.
Nghĩ đến đây, bà vú già sắc bén đột nhiên mất đi vẻ hòa nhã, nói: "Đại nương tử đừng khóc nữa. Đại phu nói bệnh của đại nương tử có thể khỏi sau khi uống thuốc hai ba ngày."
Mặc dù gọi là đại nương tử nhưng giọng điệu của bà ta không hề có chút tôn trọng nào.
Trong phủ ai mà không biết địa vị của Thích thị chỉ là hư danh. Bà ta không muốn lấy lòng một vị chủ tử giả sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi.
Thích Oánh Tuyết cắn môi, cố nén lại tiếng khóc của mình.
Từ khi nào, ngay cả một người hầu cũng có thể kinh thường nàng!
Quả thật nàng biết Kê Yển bị vu oan, nhưng vẫn cáo trạng chàng, khiến chàng suýt chết, nàng thực sự có lỗi, nhưng nàng cũng là bị hãm hại.
Sự thật là trong sạch của nàng đã bị Kê Yển lấy đi, mối hôn sự của nàng cũng bị hủy hoại.
Đúng là phụ thân nàng làm quá mức, nhưng cũng không thể đổ toàn bộ việc này lên người bọn họ được.
Bởi vì sáng nay cơn sốt mới giảm nên cơ thể nàng rất yếu, cảm xúc lại kích động quá mức, nên Thích Oánh Tuyết đã khóc đến ngất đi.
Bà vú già thực sự sợ ảnh hưởng đến mạng người nên vội vàng đi tìm quản sự.
Khi quản sự nghe tin Thích thị lại ngất xỉu, ông cau mày vội mời đại phu.
Vốn bệnh phong hàn này chỉ cần ba bốn ngày là có thể khỏe lại, nhưng vì cơn ác mộng kia ám ảnh Thích Oánh Tuyết, khiến nàng liên tục đổ bệnh, phải gần nửa tháng mới thuyên giảm.
Sáng sớm, phòng bếp đã sớm chuẩn bị tốt điểm tâm. Vú già nghiêm mặt lại mang theo món cháo thanh đạm đi qua hành lang, rồi đến bên ngoài đại viện , cũng không xin phép ai đã tự ý mở cửa vào phòng.
Vừa vào liền nhìn thấy Thích thị đang tựa người vào bên cửa sổ.
Thích thị một thân y phục đơn giản để nghỉ ngơi, với mái tóc đen dài xõa xuống sau lưng, vẻ mặt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nàng đang nghĩ gì.
Vú già không khỏi thầm bĩu môi.
Người khác bệnh nặng mới khỏi đều sẽ có bộ dáng tiều tụy khó coi, nhưng vẻ ngoài yếu đuối hiện tại của nàng, lại có phần như liễu yếu của Tây Thi.
Mặc dù Thích thị có kiều diễm đến đâu nhưng giờ đây trông nàng gầy yếu mất hết cả tư thái, ngay cả những người tâm địa lạnh lùng cũng cảm thấy thương hại nàng.
Tuy lúc trước nàng không ra khỏi viện, nhưng vẫn có sức sống vài phần. Bình thường bị vú già nói năng không biết trên dưới, nàng cũng sẽ trừng mắt tức giận với họ.
Nhưng bây giờ nàng tựa như bị một lần bệnh phong hàn này rút cạn sinh khí, là một thân xác mỹ nhân vô hồn.
Bà vú già vẫn luôn cảm thấy Thích thị này lúc trước giống như một gốc cây khai hoa diễm lệ nhưng về sau lại dần dần héo úa, nếu cứ luôn như vậy, nàng sẽ đến một ngày điêu tàn ở bên trong hậu viện này.
Vú già nhất thời mền lòng vì bà cũng có một khuê nữ cùng tuổi với nàng. Nhưng sau đó bà nhớ tới trước đây Lang chủ đã bị phụ thân Thích thị dùng hình suýt chết, nên thầm thuyết phục chính mình——
Thích thị chính là tự chuốc lấy, bây giờ báo ứng đã đến, bị như vậy là xứng đáng, không nên thương hại làm gì.
Bà ta đem khay đặt thật mạnh lên bàn, canh cháo vương vãi ra ngoài.
"Hôm nay đại nương tử có thể xuống giường, xem ra cũng không cần ta cho ăn, đại nương tử có thể tự dùng bữa."
Vừa định quay người rời đi, bà nhìn thấy Thích thị vẫn vô hồn tựa vào cửa sổ, không phản ứng.
Vú già chợt thấy không thuận mắt.
Lúc trước làm ra chuyện như vậy, hôm nay còn bày ra bộ dạng hối hận cho ai nhìn?
Cuối cùng, bà vẫn không nhịn được nói: “Muốn sống có chút thể diện ở Kê gia, tốt nhất là tranh thủ lúc trong nhà không có thê thiếp, sớm mang con nối dõi. Có thể, cho dù Lang chủ bất mãn, ngài ấy vẫn sẽ vì đứa con kế tục mà cho đại nương tử chút mặt mũi.”
Dứt lời, bà ta liền xoay người đi ra cửa, bỏ ra ngoài.
Ánh mắt nàng sau cửa sổ khẽ động một lúc sau mới quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang mở, thần sắc bừng tỉnh.
Nàng bị giấc mộng tiên tri kia dày vò suốt nửa tháng, luôn sợ ác mộng thành hiện thực, Thích gia sẽ có kết cục bi thảm, nàng sẽ chết trong đau khổ.
Mới vừa rồi nghe vú già nói, nàng đều nghe thấm vào lòng. Đó không phải là chuyện về đứa con nối dõi, nhưng khiến nàng hiểu ra mình không thể tiếp tục như thế này.
Lúc trước có phụ thân vì nàng làm tất cả, nàng không cần phải lo lắng, chỉ cần làm một viên ngọc quý vô tư vô lo, được người nâng niu trong tay.
Bây giờ phụ thân không thể vì nàng che mưa chắn gió nữa, Thích Oánh Tuyết chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng bây giờ nàng đang bị kiểm soát chặt chẽ, tất cả nha hoàn hồi môn của nàng đều đã bị đuổi đi, cũng không có ai có thể tin tưởng, làm sao nàng có thể gửi tin tức cho phụ thân, nhắc nhở ông cẩn thận với Kê Yển?
Cho dù cử người đáng tin cậy đưa thư đi, nếu thư bị Kê Yển giữa đường bắt được, chẳng phải là rút dây động rừng ư?
Nếu có thể giúp phụ thân cảnh báo trước, tránh được tai họa trong giấc mộng đó, nhưng về sau phải làm sao đây?
Kê Yển bị nàng và phụ thân vũ nhục, chắc chắn ghi hận trong lòng. Nếu tai họa trong giấc mộng không thành hiện thực, chàng nhất định sẽ tiếp tục dệt nên một tấm lưới dày khác, chắc chắn sẽ bẫy phụ thân nàng rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.
Điểm này, sau cơn ác mộng kia, Thích Oánh Tuyết đã không còn nghi ngờ gì thủ đoạn của Kê Yển.
Đó là điều cơ bản nhất, chỉ còn cách khiến Kê Yển trừ khử mối hận thù đối với Thích gia.
Nhưng, liệu có thể được không?
Ngay sau đó, trong lòng nàng mơ hồ vang lên một tiếng nói.
Nếu không thử xem, thì sao biết là không thể?
Có lẽ đúng như lời bà vú đã nói, nếu thật sự có một đứa trẻ mang dòng máu của chàng, Kê Yển sẽ mềm lòng hơn một chút với nàng, sự oán hận của chàng đối với phụ thân cũng sẽ giảm đi một chút.
Dù cho không mềm lòng, cũng là muốn Kê Yển nới lỏng cảnh giác với nàng, cho nàng cơ hội gửi tin tức cho phụ thân.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, đôi mắt trống rỗng của nàng dần dần lấy lại được chút ánh sáng.
Sáng sớm, nhưng sắc trời vẫn tối sầm.
Khi vú già đi đưa thuốc, liếc thấy bầu trời đầy mây đen, thầm mắng một tiếng “thời tiết quỷ quái”, rồi bước đi nhanh hơn.
Khi mang thuốc vào phòng, lại thấy mỹ nhân bệnh tật kia đang ngồi trước gương trang điểm.
Thích Oánh Tuyết sinh ra đã trắng trẻo, bây giờ vừa mới khỏi bệnh, làn da kia còn trắng đến mức như trong suốt, không có chút huyết sắc, giống như một mỹ nhân bằng ngọc.
Không biết Thích thị đã nghĩ thông hay là còn có tâm tư gì khác. Vào phủ bấy lâu, đây là lần đầu tiên bà ta thấy nàng dậy sớm trang điểm.
Thích thị vốn sinh ra đã có làn da trắng đến lóa mắt, không cần tô son điểm phấn. chỉ cần trên má thoa lên chút phấn mặt, trên môi nhấp một ít son, đã có thể khiến cả mặt rạng rỡ.
Thích Oánh Tuyết vẽ mày xong, đặt phấn ốc xuống, từ bàn trang điểm đứng dậy.
Mặc một bộ y phục đỏ sắc hồng, tà váy của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, bên hông buộc bằng một chiếc đai bán nguyệt, phối với một dải ruy băng tinh xảo. Khi nàng đứng dậy, phát ra âm thanh ngọc bích va chạm thanh thúy
Trên cổ cũng đeo đồ trang sức bằng vàng rỗng tinh xảo, khiến chiếc cổ cao mảnh khảnh của nàng trông rất đẹp.
Mọi thứ trên dưới người nàng đều toát ra vẻ đẹp kinh động lòng người.
Ngay cả gương mặt cũng tươi sáng diễm lệ hơn bình thường vài phần.
Nhìn vẻ đẹp tuyệt sắc này, bà vú già vô cùng kinh ngạc.
Đúng rồi, tuy Thích gia làm quan nhưng gia chủ nhà họ Thích lại cưới nữ nhi Tiêu gia, vốn là xuất thân từ gia tộc giàu có một vùng.
Mặc dù Tiêu thị chết trẻ, nhưng bà ấy đã để lại của hồi môn khiến thiên hạ kinh ngạc cho con gái duy nhất của mình.
Ở An Châu, không ai không biết nếu cưới nữ nhi Thích gia, sẽ nhận được của hồi môn gần bằng một nửa thành An Châu này.
Lại với vẻ đẹp mỹ mạo này, nữ nhi Thích gia chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện cầu thân.