Menu

SỐNG LẠI BƯỚC VÀO QUÂN HÔN

Chương 11

Avatar 54321
2,144 Chữ


Sau khi quân huấn tăng cường chính là kì nghỉ quốc khánh dài hạn.

Mục Tử Dương tính tốt thời gian lái xe đi đón Thẩm Ngôn. Mặc dù lần trước nhất thời vọng động hôn Thẩm Ngôn, bất quá một chút anh cũng không hối hận, cảm giác mềm mại này, giống như ăn thạch hoa quả trắng mịn.

Mục Tử Dương hôm nay mang chiếc Audi màu đen dừng ở đối diện cổng trường, khuỷu tay dựa vào cửa sổ xe, mắt không ngừng nhìn vào cổng trường.

Đến đại học X lúc chưa hết tiết học, theo lý thuyết anh không thể bỏ qua Thẩm Ngôn, nhưng anh đợi gần một giờ cũng không thấy có người đi ra ngoài. Mục Tử Dương không thể bình tĩnh nữa. Hung hăng đá cửa xuống xe, trực tiếp hướng cổng lớn đại học X đi tới.

Lần trước anh quả thật bị hành động của Thẩm Ngôn làm cho kinh hãi, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới cô bé nhìn ôn nhu yếu ớt sẽ có khí lực lớn như vậy, thiếu chút nữa đem anh đẩy ngã.

Rõ ràng là người đạm mạc, đột nhiên nói ra câu tràn đầy hận ý như vậy. Mục Tử Dương lúc ấy chỉ cảm thấy trái tim bị kích thích đến căng thẳng, thế nhưng không biết trả lời thế nào. Ngồi tại chỗ hồi lâu chưa lấy được tinh thần, đến khi anh chạy ra cửa tìm cô giải thích thì điện thoại vang lên, quân đoàn có việc gấp gọi anh trở về. Cjo nên cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội giải thích tốt nhất.

Mấy ngày qua anh gọi cho Thẩm Ngôn nhưng vẫn không người bắt máy, làm tâm tình buồn bực, bản mặt thật giống như người tôi thiếu anh mấy trăm vạn đồng.

Lưu Chính Văn là lính cần vụ của anh, mỗi ngày thấy đoàn trưởng bày ra khuôn mặt khổ qua làm trong lòng luôn sợ hãi, chỉ sợ đoàn trưởng đại nhân đột nhiên tìm hắn bắt nạt. Đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy Mục Tử Dương cau mày, hắn thực hận mình không phải là người tàng hình.

Đối với chuyện này, Lưu Chính Văn cũng coi như là người có tình, trầm tư suy nghĩ tìm mọi cách để giúp, a, nếu nghĩ không hoàn hảo, thật đúng là để cho hắn tìm ra một đống lớn.

Tiểu tử này trong một lần đi ra ngoài làm việc len lén đến quán Internet, cái gì “phương pháp theo đuổi phụ nữ, một trăm câu phụ nữ thích nghe nhất, bốn mươi cách làm cho phụ nữ cảm động, sáu mươi kỹ xảo theo đuổi nữ sinh………………………….Tra xét ngổn ngang một đóng lớn, cuối cùng còn in ra ngoài, một quyển thật dày hơn hai trăm tờ.

Lưu Chính Văn thừa dịp Mục Tử Dương không có ở đây, len lén đem “bí kíp theo đuổi” nhét vào trong đống văn kiện lớn.

Khi Mục Tử Dương thấy dòng chữ “bí kíp theo đuổi phụ nữ” nằm trong đống văn kiện, ngón tay cầm bút căng thẳng, sủng sốt vài giây, cuối cùng không nhịn được tò mò lật ra.

Bên trong câu nói đầu tiên là: “Theo đuổi con gái chính là phải mặt dày mày dạn, đánh không hoàn thủ, mắng không trả miệng.”

Mục Tử Dương không ngăn được mí mắt nheo lại. Mặt dày mày dạn? Anh đã là người lớn, làm sao có thể cùng bé gái đánh nhau, như vậy làm sao có thể nói đến uy tín. Đây không thích hợp với anh. Cho nên, mới lật ra một tờ anh không nhìn được nữa, quyết đoán đem ném vào trong ngăn kéo khóa.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Đại học X còn hai nữ sinh trong ký túc xá phòng 408.

Thẩm Ngôn mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, cả người nhìn nhẹ nhàng, khoan khoái, thanh thoát. Ánh mắt đen nhánh hiện lên tia giảo hoạt: “ Tĩnh Ngữ, chúng tôi leo tường đi ra ngoài đi?” Thẩm Ngôn thoạt nhìn giống như cái gì cũng không để ý, trên thực tê cô đối với bất cứ chuyện gì đều có chính kiến cửa mình. Căn cứ vào mấy lần tiếp xúc, Cô cảm thấy Mục Tử Dương có một ham muốn mãnh liệt giữ lấy trên mức bình thường. Cô đoán Mục Tử Dương nhất định sẽ ngăn cô ở cổng trường học, nhưng giờ phút này cô chưa có chuẩn bị tốt để đối mặt với anh.

Tằng Tĩnh Ngữ lúc này đang thay quần áo, nghe vậy không khỏi dừng lại động tác trong tay, khuôn mặt không thể tin nhìn Thẩm Ngôn, “Ngươi nói leo tường?” Tằng Tĩnh Ngũ nhấn mạnh từ “leo tường”, “Ta không nghe lầm chứ?” Cô cảm thấy chuyện leo tường này đối với người ôn nhu như Thẩm Ngôn là không có khả năng.

Lúc này, Lý Ngọc từ trước tới giờ bình tĩnh cũng không khỏi tò mò, “Thẩm Ngôn, ngươi nói chơi a.”

Thẩm Ngôn có chút lúng túng, “Ha hả, không có nói đùa, không có nói đùa.” Thẩm Ngôn cảm thấy rất ….., chẳng lẽ cô rất thích nói giỡn sao? Cô thật sự nghĩ leo tường đi ra ngoài a, như vậy mới có thể tránh né được Mục Tử Dương.

Vô luận có bình tĩnh như thế nào, cô bất qua cũng chỉ là hài tử mười tám tuổi. Từ trước trọng sinh cho tới bây giò cũng không nói chuyện yêu thương, lần trước Mạc Nham ở thời điểm cô té xỉu mới ôm cô mà thôi cũng đã làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên rồi, huống chí bây giờ Mục Tử Dương ở thời điểm cô tỉnh hôn cô, cô cảm thấy cả người luống cuống, tức giận, nhưng hơn nữa là không biết làm sao, cô không biết nên nói cái gì, nên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hay là cùng anh nói rõ ra? Những điều này làm cho cô đến bây giờ cũng không thể tâm bình hòa khí được.

Không thể phủ nhận, tại sự kiện này Thẩm Ngôn là ích kỷ. Cô vì Mục Tử Dương không tín nhiệm mình mà tức giận, nhưng anh cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới muốn chủ động giải thích gì cả. Đáng hận nhất chính là, cái thud của cô buổi tối hôm đó sẽ đem Mục Tử Dương vào danh sách đen.

Mục Tử Dương mỗi lần gọi cho Thẩm Ngôn đều nghe được tiếng điện thoại phục vụ khách hàng nói ngọt ngào: “ Quý khách hảo, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận.” Anh biết Thẩm Ngôn giận mình, nghĩ thầm, tiểu nha đầu ư, qua mấy ngày sẽ nguôi giận. Nhưng không biết người tôi đã cho anh vào danh sách đen, anh một số tin nhắn nhưng toàn bộ bị che đậy, người tôi căn bản một cái cũng không có nhìn.

Trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi của mọi người Thẩm Ngôn tiêu sái đi ra ngoài ký túc xá, dĩ nhiên, đồng hành còn có Tằng Tĩnh Ngữ Và Trịnh Ninh, từ rất sớm ba cô đã thương lượng quốc khánh cùng nhau đi chơi, vôn còn muốn kêu Lý ngọc nhưng Lý Ngọc nói còn muốn về nhà.

Tuy nói đại học X rất lớn, nhưng tới đã một tháng, địa hình rộng lớn ở đây đều rõ ràng. Ba người tìm tới một góc yên tĩnh, suy nghĩ làm sao có thể bò qua.

Tường không cao lắm, khoảng hai thước, đối với Tằng Tĩnh Ngữ cùng Trịnh Ninh mà nói thì không sao, nhưng với Thẩm Ngôn, mặc dù chủ ý là của cô, bất quá nơi này không có chỗ nào lồi lõm để bám tường, cô thật sự là leo không qua.

Lông mày Thẩm Ngôn khẽ nhíu lại, giả rtang ra bộ dáng đáng thương nhìn Tằng Tĩnh Ngũ cùng Trịnh Ninh.

Tằng Tĩnh Ngữ có chút tức giận trợn mắt nhìn Thẩm Ngôn một cái: “ Dựa vào, mình leo không được còn khuyến khích hai chúng tôi tới leo tường, ngươi thật là vô sỉ.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bất qúa vẫn không nhịn được đối với Trịnh Ninh nói: “Ngươi leo trước đi, sau rồi kéo cô.”

Trịnh Ninh lưu loát leo lên, hai chân giang rộng ngồi ở trên tường, sau đó vươn một tay kéo Thẩm Ngôn. Tằng Tĩnh ngữ ở dưới ôm thắt lưng của Thẩm Ngôn đẩy cô lên cao, thật lâu mới đem cô lên được.

Ra khỏi trường học, nhóm ba người đều có một loại cảm khái như lại được nhìn thấy ánh mặt trời.Tằng Tĩnh Ngữ nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mặc dù chỉ cách một bức tường, nhưng cô cảm thấy không khí bên ngoài tường so sánh với bên trong mát mẻ hơn không ít.

Ngồi hơn một giờ xe buýt, ba người rút cuộc đi tới chợ trung tâm. Đầu tiên là phải đến quán Quý Hồng kia bổ sung một nồi lẩu cay.

Ba người gọi một nồi lẩu uyên ương, Trịnh Ninh là người phương Bắc không quen ăn lạt. Tằng Tĩnh Ngũ khi còn bé là lớn lên ở phương Nam, cùng Thẩm Ngôn hai người vừa nhìn thấy một mảnh đỏ rực, lập tức kích động không nói nên lời.

Lúc này đã ngay giữa trưa, mặc dù là mùa thu, nhưng mặt trời vẫn có chút nắng. Ba người cố ý ở trong quán ăn lẩu, một bữa ăn kéo dài thời gian. Lúc đi ra, miệng Thẩm Ngôn và Tằng Tĩnh Ngũ còn bị phủ một lớp đỏ bừng, còn có chút sưng. Trịnh Ninh liên tiếp ở một bên chê cười hai cô hai miệng phồng như miệng heo, kết quả bị hai người liên kết đánh cho một trận.

Ra khỏi quán Quý Hồng, ba người mua một bản đồ thành phố Y rồi chạy thẳng tới đường dành cho người đi bộ, đi dạo nhiều giờ, ba người thử không ít đồ nhưng không mua một bộ y phục nào. Thậm chí có nhiều lần người bán hàng cùng có một ánh mắt vui vẻ tiễn họ rời đi.

Hoàng hôn, ba người di mệt mỏi, mồ hôi ra đầy người, dinh dính vô cùng không thoải mái, Thẩm Ngôn quyết định tìm một khách sạn tắm rửa trước rồi quyết định tiếp.

Thẩm Ngôn Tắng Tĩnh Ngữ gia cảnh tốt, chọn khách sạn tất nhiên lựa chọn khách sạn tốt nhất.

Trịnh Ninh gia cảnh thường thường bậc trung, mấy trăm đồng tiền để ở một buổi tối trong khách sạn vẫn có chút khó khăn, cuối cùng ba người quyết định chọn một khách sạn vừa tiền.

Ba người đặt một tiêu chuẩn thời gian, tắm rửa xong cùng nhau ra ngoài ăn tối.

Sau khi ăn xong ba người anwsm aty nhau đi tản bộ trong ánh sáng của đèn đường, các cô ở khách sạn gần chợ trung tâm, các cửa hàng cách hai con đường. Trong đó có không ít quán rượi, KTV, … chỗ ăn chơi.

Tằn Tĩnh Ngữ đột nhiên dừng bước, chỉ vào quán rượi tên 1984 ở phía trước, ngoắc ngoắc hai người nói: “Chúng tôi đi quán rượi đi, tôi mời.”

Thẩm Ngôn cau mày, đầu lắc như trống bỏi: “Không được không được, chỗ kia quá rối loạn, chúng tôi chỉ là ba nữ hài tử, sẽ có chuyện.”

Trịnh Ninh nhìn là người ngoan ngoãn, thật thà, đàng hoàng, đối với điạ phương này, cô cùng Thẩm Ngôn giống nhau xin miễn thứ cho kẻ bất tài, cùng quyết đoán cự tuyệt.

Tằng Tĩnh Ngữ nhiệt huyết dâng trào bị hai người dội cho chậu nước lạnh, cả người lộ ra chút túc giận nói: “Vậy hai người về trước đi, tôi một mình đi chơi.” Tắn Tĩnh Ngữ đã quen ầm ĩ, loại địa phương này, thời năm hai trung học cô cùng đám người trong đại viện đi không biết bao nhiêu lần. Đối với sự lo lắng của Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh, cô một chút cũng không để ở trong lòng. Ở trong trường học kia một tháng cũng đủ cô nhanh chóng mốc meo lên rồi, còn bảo cô nhường nữa “hmm”, quả thật là muốn mạng của cô a.

Thẩm Ngôn và Trịnh Ninh bất đắc dĩ nhìn nhau, ý tứ rất rõ ràng, ba người cung đi, không thể nào bỏ Tằng Tĩnh Ngữ đi về, cho dù lúc đó thật xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng chiếu lẫn nhau.

6 lượt thích

Bình Luận