17
“Thầy muốn đào học sinh từ huyện này… Đúng đúng đúng, là Lý Thanh,” Hiệu trưởng trường cấp ba này là một người đàn ông trung niên kiểu Địa Trung Hải, ông bưng chén trà quay đầu lại, muốn tìm một từ có thể tổng kết được những ý vừa rồi, bình luận: “Thật sự rất không tồi.”
“Trong huyện phát triển lạc hậu, lúc con bé vừa tới đây, thành tích đã kém hơn bạn bè rất nhiều…” Ông đưa phiếu điểm cho Đỗ Thu Nguyên, chỉ chỉ cái tên trên cùng kia.
“Nhưng bây giờ lại chưa từng ra khỏi top 10.”
Đỗ Thu Nguyên nở một nụ cười thật tâm, anh nói: “Cảm ơn thầy Trương đã giúp đỡ em ấy trong thời gian qua.”
Người đàn ông trung niên ưng thuận gật gật đầu, “Vẫn là nhờ con bé tự mình nỗ lực.”
Lại nói thêm vài vấn đề về việc giảng dạy, hơn nửa ngày sau đề tài lại trở về trên người Lý Thanh, “Một người đến một nơi khác sống, lại không có người trong nhà chăm sóc, tính cách còn có chút hướng nội…”
“Tôi lo lắng khả năng kết bạn của con bé sẽ có chút khó khăn.”
18
Sau khi Lý Thanh chuyển tới một trường cấp ba trong thành phố, Đỗ Thu Nguyên cũng quay lại việc dạy học, nhưng anh lại dạy khối 10, tuy nói dạy khối 10 hay khối 12 cũng giống nhau thôi, nhưng lại cách nhau đến bốn tầng, cô ở lầu sáu, anh ở lầu hai, ngày thường gặp mặt rất ít.
Lần trước gặp mặt, Đỗ Thu Nguyên đứng trên con đường đi từ trường học đến ký túc xá, chờ cô tan học, mới nói được hai câu, cuối cùng lại tan rã trong không vui.
Đỗ Thu Nguyên nói: “Anh sợ thẩm mỹ của mình không tốt, tự mua quần áo em sẽ không thích, em đi mua với anh được không?”
Lý Thanh đáp: “Em không cần tiền của anh. Em có học bổng rồi.”
Rồi xoay người đi liền.
Đỗ Thu Nguyên kéo cổ tay cô lại, cô giãy giụa, làm cổ tay trắng nõn bị đỏ một mảng, vì thế anh buông tay.
Lý Thanh cũng không quay đầu lại, đi thẳng về ký túc xá.
Sau này Đỗ Thu Nguyên lấy được thời khóa biểu của Lý Thanh.
Anh đứng ở cửa sổ phòng làm việc, nhìn cô đi cà nhắc từ khu dạy học ra, tiếng chuông vang lên, cô vẫn đang từ từ đi tới, không chút để ý tới dáng vẻ bây giờ của mình, trong nháy mắt tiếng chuông kết thúc, cô cũng đã vào được hàng ngũ trong lớp thể dục.
Sau khi vào thu, quần áo của cô vẫn rất mỏng, Đỗ Thu Nguyên có mua cho cô áo gió, nhưng cô không cần.
Bây giờ cô chỉ mặc một cái áo tay dài, còn quần là quần đồng phục cũ ở huyện, ở chỗ cổ chân được buộc chặt, lộ ra một đôi giày thể thao màu xám.
Thầy thể dục nói hai lời tượng trưng, sau đó vỗ tay, tất cả thành viên tản ra.
Lý Thanh không nhúc nhích tí nào.
Gần như cô là người cuối cùng rời khỏi chỗ, đám người tốp năm tốp ba, vui cười ồn ào, còn cô ở phía xa xa đằng sau, không đuổi theo, cũng không lùi, chậm rì rì đi về phía trước.
Trong sân thể dục, cô rời khỏi đám người bên ngoài, tự mình ôm quả bóng chuyền, giằng vài cái giống như bóng rổ, nó bật lên càng ngày càng thấp, lại nhặt lên, một lần nữa giằng bóng tiếp.
Sau đó cô ngẩng đầu, cũng không biết đang nhìn về nơi nào, trong mắt là một mảnh trống rỗng.
Đỗ Thu Nguyên đi xuống từ tòa nhà làm việc, anh đi tới trong lúc lớp còn đang học, băng qua đám học sinh đang chạy về lớp, vớt một Lý Thanh đang mê mang, giấu cô trong đám người lôi trở về phòng đựng dụng cụ.
Anh đưa cô tới kệ đựng thiết bị ở phía trong, dùng đống thiết bị vận động cao cao che người anh và Lý Thanh lại, không nói chuyện trước.
Lý Thanh ôm ôm anh: “Thầy Đỗ, sao anh lại lại đây?”
Anh hôn môi cô: “Anh rất nhớ em.”
Lý Thanh ngơ ngẩn nhìn anh, cúi đầu cười. Đỗ Thu Nguyên để cô quấn lấy mình, đưa bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô vào trong túi áo, anh nói: “Em có nhớ anh không?”
Cô không nói gì.
Trong lúc an tĩnh, cửa phòng thiết bị bị mở ra, có hai học sinh xách sọt đựng bóng chuyền đi vào, gian nan di chuyển, “Loảng xoảng ——” một tiếng, cái sọt được đặt lên mặt đất, một người hỏi một người khác: “Đặt ở chỗ này được không?”
Một người khác vừa đi vừa nói: “Được được, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, mình sắp chết đói rồi.”
Lý Thanh ló mặt ra từ kệ hàng phía bên trong, nhìn về phía cánh cửa, hình ảnh bạn học đang khóa cửa ở ngoài, sau vài tiếng lạch cạch, cửa bị khóa lại.
Lý Thanh: “Ơ?”
Đỗ Thu Nguyên ôm cô lên, sau đó đặt cô xuống miếng lót thể thao trên đất.
Trước tiên anh kiểm tra lại cửa. “Bị khóa rồi.”
Lý Thanh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Thu Nguyên nhìn cô, cười có chút xảo quyệt, “Ừm, chúng ta đã bị khóa ở đây cả đời.”
Lý Thanh: “Đừng náo loạn, nhiều nhất ngày mai lúc học thể dục sẽ bị người ta phát hiện.”
“Hơn nữa em đói bụng, Thầy Đỗ không đói bụng sao?”
Đỗ Thu Nguyên chống tay trên miếng lót thể thao, cúi người ngậm lấy môi cô, phun ra vài từ không rõ: “Anh cũng đói bụng.”
Lý Thanh né tránh, “Vậy phải làm sao bây giờ, thầy Đỗ! Thầy không cảm thấy lo lắng sao?”
Đỗ Thu Nguyên bắt được cổ tay của cô, khép hai tay của cô lại, dùng một bàn tay giữ lấy không cho cô tiếp tục động đậy. Tiếp theo anh cũng hôn xuống cổ của cô, tinh tế cắn cắn.
“Ai ai ——”
“Không được cắn chỗ đó! Sẽ bị người ta phát hiện mất!”
Vì thế Đỗ Thu Nguyên nhẹ nhàng ngậm lấy cổ cô, chỉ dùng đầu lưỡi liếm liếm.
“Thầy Đỗ!”
Lý Thanh gọi anh.
Đỗ Thu Nguyên đè cô dưới thân, chen vào giữa hai chân cô, cúi người vừa cắn vành tai của cô vừa nói: “Chờ lát nữa anh gọi điện thoại cho người tới hỗ trợ mở cửa, không cần gấp gáp.”
Lý Thanh từ từ dừng giãy giụa.
“…Nhưng em đói bụng.” Dưới từng cái hôn của anh, cô lơ mơ nói.
Anh với tay vào quần ngoài của cô, cách lớp quần lót cọ xát âm đế, “Vừa khéo, anh cũng đang đói bụng.”
Lý Thanh: “Ưm…”
Mặt cô đỏ ửng một mảnh, đặt tay phía sau lưng Đỗ Thu Nguyên, nhẹ nhàng đấm đấm, “Anh cứ trêu chọc em.”
Đỗ Thu Nguyên cởi quần ngoài của cô ra, nói: “Ừ, anh thích trêu chọc em.”
Mặt của Lý Thanh nóng bừng lên, cô cảm giác được rõ được vật giữa hai chân Đỗ Thu Nguyên đã ngẩng đầu lên, chạm vào hạ thể của cô, cứng rắn như sắt thép.
Đỗ Thu Nguyên tiếp tục cởi quần lót của cô ra, quần lót màu trắng có đường viền hoa treo lủng lẳng ở đùi trái đùi của cô, bị vò thành một cục.
Anh dùng ngón tay tiến vào bên trong cô, cảm nhận được cảm giác ướt át và sền sệt, còn có run rẩy và tiếng rên rỉ phiêu đãng trong không khí, ánh mắt của cô gái nhỏ của anh lung linh rực rỡ, trên mặt toàn là biểu cảm động tình, nhỏ giọng gọi tên anh.
Anh không thể nhẫn nại được, cởi quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất mang áo mưa vào, tiến vào cô.
Rốt cuộc anh cũng trở lại vòng ôm ấm áp của cô, trở lại nơi chật chội, đường đi ẩm ướt của cô, cũng trở lại phần thịt non mềm trong miệng cô.
“Thầy Đỗ…”
Lý Thanh dùng chân kẹp anh lại, cô dùng sức chống trên đệm, nâng người lên, hôn ngược lại anh, Đỗ Thu Nguyên nhìn cô, khi bị tiến vào lần nữa, cô run rẩy thở dốc, “Khi nào em mới được ở trên?”
Đỗ Thu Nguyên dừng xe lại ở trong thân thể cô.
Anh ôm cô lên từ trên đệm, vẫn giữ tư thế tiến vào, bản thân lại nằm xuống.
“Bây giờ.”
Lý Thanh bị anh nâng lên, mượn lực ngồi quỳ ở trên đệm, cô rất là tò mò nhìn Đỗ Thu Nguyên nằm dưới người mình, thử di chuyển.
Lúc này cô rõ ràng thấy được biểu cảm động tình của Đỗ Thu Nguyên, tròng mắt đen láy, môi khẽ nhếch, chính trực thẳng thắng nhìn mình.
Lý Thanh bị anh nhìn, có chút ngượng ngùng.
Cô di chuyển bờ mông lên xuống, ngồi xuống túi tinh của Đỗ Thu Nguyên.
Đỗ Thu Nguyên thống khổ nhắm mắt lại.
“Ơ?? Thầy Đỗ, anh làm sao vậy?”
“…”
Thật lâu sau, Đỗ Thu Nguyên phản công lần nữa .
Lý Thanh xin khoan dung, nhìn anh cười cười: “Em sai rồi, vẫn là anh làm đi.”
Đỗ Thu Nguyên: “Bạn học Lý Thanh cần phải luyện tập nhiều hơn.”
Lý Thanh: “… Anh lại trêu chọc em!”
Đỗ Thu Nguyên lật người Lý Thanh lại, từ phía sau cắm vào tiểu huyệt cô, lúc cắm vào, anh ghé vào người cô, nhỏ giọng nói: “Ừ, anh thích trêu chọc em.”
“Không chỉ thích trêu chọc em, còn thích làm em nữa.”
Vừa mở miệng, anh vừa dùng côn thịt đã ngẩng đầu công kích cô, Lý Thanh bị làm vừa nhanh vừa sâu, tiếng nói chuyện đã bị tiếng rên rỉ át đi, chỉ để lại tiếng rên to “Ưm ưm a a”.
“…Sâu… quá…”
“Quá quá... lớn……”
Đến cuối cùng, anh gần như không phân biệt được đó là tiếng rên rỉ hay là tiếng khóc nức nở, âm thanh tinh tế, mềm mại, nho nhỏ, đập vào tai anh, cũng đập vào trái tim của anh.
Trong nháy mắt cao trào, Đỗ Thu Nguyên cảm giác được tay cô đặt vào lòng bàn tay của anh.
Bọn họ nắm tay phiêu đãng trong không trung.
…
“Thầy muốn đào học sinh từ huyện này… Đúng đúng đúng, là Lý Thanh,” Hiệu trưởng trường cấp ba này là một người đàn ông trung niên kiểu Địa Trung Hải, ông bưng chén trà quay đầu lại, muốn tìm một từ có thể tổng kết được những ý vừa rồi, bình luận: “Thật sự rất không tồi.”
“Trong huyện phát triển lạc hậu, lúc con bé vừa tới đây, thành tích đã kém hơn bạn bè rất nhiều…” Ông đưa phiếu điểm cho Đỗ Thu Nguyên, chỉ chỉ cái tên trên cùng kia.
“Nhưng bây giờ lại chưa từng ra khỏi top 10.”
Đỗ Thu Nguyên nở một nụ cười thật tâm, anh nói: “Cảm ơn thầy Trương đã giúp đỡ em ấy trong thời gian qua.”
Người đàn ông trung niên ưng thuận gật gật đầu, “Vẫn là nhờ con bé tự mình nỗ lực.”
Lại nói thêm vài vấn đề về việc giảng dạy, hơn nửa ngày sau đề tài lại trở về trên người Lý Thanh, “Một người đến một nơi khác sống, lại không có người trong nhà chăm sóc, tính cách còn có chút hướng nội…”
“Tôi lo lắng khả năng kết bạn của con bé sẽ có chút khó khăn.”
18
Sau khi Lý Thanh chuyển tới một trường cấp ba trong thành phố, Đỗ Thu Nguyên cũng quay lại việc dạy học, nhưng anh lại dạy khối 10, tuy nói dạy khối 10 hay khối 12 cũng giống nhau thôi, nhưng lại cách nhau đến bốn tầng, cô ở lầu sáu, anh ở lầu hai, ngày thường gặp mặt rất ít.
Lần trước gặp mặt, Đỗ Thu Nguyên đứng trên con đường đi từ trường học đến ký túc xá, chờ cô tan học, mới nói được hai câu, cuối cùng lại tan rã trong không vui.
Đỗ Thu Nguyên nói: “Anh sợ thẩm mỹ của mình không tốt, tự mua quần áo em sẽ không thích, em đi mua với anh được không?”
Lý Thanh đáp: “Em không cần tiền của anh. Em có học bổng rồi.”
Rồi xoay người đi liền.
Đỗ Thu Nguyên kéo cổ tay cô lại, cô giãy giụa, làm cổ tay trắng nõn bị đỏ một mảng, vì thế anh buông tay.
Lý Thanh cũng không quay đầu lại, đi thẳng về ký túc xá.
Sau này Đỗ Thu Nguyên lấy được thời khóa biểu của Lý Thanh.
Anh đứng ở cửa sổ phòng làm việc, nhìn cô đi cà nhắc từ khu dạy học ra, tiếng chuông vang lên, cô vẫn đang từ từ đi tới, không chút để ý tới dáng vẻ bây giờ của mình, trong nháy mắt tiếng chuông kết thúc, cô cũng đã vào được hàng ngũ trong lớp thể dục.
Sau khi vào thu, quần áo của cô vẫn rất mỏng, Đỗ Thu Nguyên có mua cho cô áo gió, nhưng cô không cần.
Bây giờ cô chỉ mặc một cái áo tay dài, còn quần là quần đồng phục cũ ở huyện, ở chỗ cổ chân được buộc chặt, lộ ra một đôi giày thể thao màu xám.
Thầy thể dục nói hai lời tượng trưng, sau đó vỗ tay, tất cả thành viên tản ra.
Lý Thanh không nhúc nhích tí nào.
Gần như cô là người cuối cùng rời khỏi chỗ, đám người tốp năm tốp ba, vui cười ồn ào, còn cô ở phía xa xa đằng sau, không đuổi theo, cũng không lùi, chậm rì rì đi về phía trước.
Trong sân thể dục, cô rời khỏi đám người bên ngoài, tự mình ôm quả bóng chuyền, giằng vài cái giống như bóng rổ, nó bật lên càng ngày càng thấp, lại nhặt lên, một lần nữa giằng bóng tiếp.
Sau đó cô ngẩng đầu, cũng không biết đang nhìn về nơi nào, trong mắt là một mảnh trống rỗng.
Đỗ Thu Nguyên đi xuống từ tòa nhà làm việc, anh đi tới trong lúc lớp còn đang học, băng qua đám học sinh đang chạy về lớp, vớt một Lý Thanh đang mê mang, giấu cô trong đám người lôi trở về phòng đựng dụng cụ.
Anh đưa cô tới kệ đựng thiết bị ở phía trong, dùng đống thiết bị vận động cao cao che người anh và Lý Thanh lại, không nói chuyện trước.
Lý Thanh ôm ôm anh: “Thầy Đỗ, sao anh lại lại đây?”
Anh hôn môi cô: “Anh rất nhớ em.”
Lý Thanh ngơ ngẩn nhìn anh, cúi đầu cười. Đỗ Thu Nguyên để cô quấn lấy mình, đưa bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô vào trong túi áo, anh nói: “Em có nhớ anh không?”
Cô không nói gì.
Trong lúc an tĩnh, cửa phòng thiết bị bị mở ra, có hai học sinh xách sọt đựng bóng chuyền đi vào, gian nan di chuyển, “Loảng xoảng ——” một tiếng, cái sọt được đặt lên mặt đất, một người hỏi một người khác: “Đặt ở chỗ này được không?”
Một người khác vừa đi vừa nói: “Được được, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, mình sắp chết đói rồi.”
Lý Thanh ló mặt ra từ kệ hàng phía bên trong, nhìn về phía cánh cửa, hình ảnh bạn học đang khóa cửa ở ngoài, sau vài tiếng lạch cạch, cửa bị khóa lại.
Lý Thanh: “Ơ?”
Đỗ Thu Nguyên ôm cô lên, sau đó đặt cô xuống miếng lót thể thao trên đất.
Trước tiên anh kiểm tra lại cửa. “Bị khóa rồi.”
Lý Thanh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Thu Nguyên nhìn cô, cười có chút xảo quyệt, “Ừm, chúng ta đã bị khóa ở đây cả đời.”
Lý Thanh: “Đừng náo loạn, nhiều nhất ngày mai lúc học thể dục sẽ bị người ta phát hiện.”
“Hơn nữa em đói bụng, Thầy Đỗ không đói bụng sao?”
Đỗ Thu Nguyên chống tay trên miếng lót thể thao, cúi người ngậm lấy môi cô, phun ra vài từ không rõ: “Anh cũng đói bụng.”
Lý Thanh né tránh, “Vậy phải làm sao bây giờ, thầy Đỗ! Thầy không cảm thấy lo lắng sao?”
Đỗ Thu Nguyên bắt được cổ tay của cô, khép hai tay của cô lại, dùng một bàn tay giữ lấy không cho cô tiếp tục động đậy. Tiếp theo anh cũng hôn xuống cổ của cô, tinh tế cắn cắn.
“Ai ai ——”
“Không được cắn chỗ đó! Sẽ bị người ta phát hiện mất!”
Vì thế Đỗ Thu Nguyên nhẹ nhàng ngậm lấy cổ cô, chỉ dùng đầu lưỡi liếm liếm.
“Thầy Đỗ!”
Lý Thanh gọi anh.
Đỗ Thu Nguyên đè cô dưới thân, chen vào giữa hai chân cô, cúi người vừa cắn vành tai của cô vừa nói: “Chờ lát nữa anh gọi điện thoại cho người tới hỗ trợ mở cửa, không cần gấp gáp.”
Lý Thanh từ từ dừng giãy giụa.
“…Nhưng em đói bụng.” Dưới từng cái hôn của anh, cô lơ mơ nói.
Anh với tay vào quần ngoài của cô, cách lớp quần lót cọ xát âm đế, “Vừa khéo, anh cũng đang đói bụng.”
Lý Thanh: “Ưm…”
Mặt cô đỏ ửng một mảnh, đặt tay phía sau lưng Đỗ Thu Nguyên, nhẹ nhàng đấm đấm, “Anh cứ trêu chọc em.”
Đỗ Thu Nguyên cởi quần ngoài của cô ra, nói: “Ừ, anh thích trêu chọc em.”
Mặt của Lý Thanh nóng bừng lên, cô cảm giác được rõ được vật giữa hai chân Đỗ Thu Nguyên đã ngẩng đầu lên, chạm vào hạ thể của cô, cứng rắn như sắt thép.
Đỗ Thu Nguyên tiếp tục cởi quần lót của cô ra, quần lót màu trắng có đường viền hoa treo lủng lẳng ở đùi trái đùi của cô, bị vò thành một cục.
Anh dùng ngón tay tiến vào bên trong cô, cảm nhận được cảm giác ướt át và sền sệt, còn có run rẩy và tiếng rên rỉ phiêu đãng trong không khí, ánh mắt của cô gái nhỏ của anh lung linh rực rỡ, trên mặt toàn là biểu cảm động tình, nhỏ giọng gọi tên anh.
Anh không thể nhẫn nại được, cởi quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất mang áo mưa vào, tiến vào cô.
Rốt cuộc anh cũng trở lại vòng ôm ấm áp của cô, trở lại nơi chật chội, đường đi ẩm ướt của cô, cũng trở lại phần thịt non mềm trong miệng cô.
“Thầy Đỗ…”
Lý Thanh dùng chân kẹp anh lại, cô dùng sức chống trên đệm, nâng người lên, hôn ngược lại anh, Đỗ Thu Nguyên nhìn cô, khi bị tiến vào lần nữa, cô run rẩy thở dốc, “Khi nào em mới được ở trên?”
Đỗ Thu Nguyên dừng xe lại ở trong thân thể cô.
Anh ôm cô lên từ trên đệm, vẫn giữ tư thế tiến vào, bản thân lại nằm xuống.
“Bây giờ.”
Lý Thanh bị anh nâng lên, mượn lực ngồi quỳ ở trên đệm, cô rất là tò mò nhìn Đỗ Thu Nguyên nằm dưới người mình, thử di chuyển.
Lúc này cô rõ ràng thấy được biểu cảm động tình của Đỗ Thu Nguyên, tròng mắt đen láy, môi khẽ nhếch, chính trực thẳng thắng nhìn mình.
Lý Thanh bị anh nhìn, có chút ngượng ngùng.
Cô di chuyển bờ mông lên xuống, ngồi xuống túi tinh của Đỗ Thu Nguyên.
Đỗ Thu Nguyên thống khổ nhắm mắt lại.
“Ơ?? Thầy Đỗ, anh làm sao vậy?”
“…”
Thật lâu sau, Đỗ Thu Nguyên phản công lần nữa .
Lý Thanh xin khoan dung, nhìn anh cười cười: “Em sai rồi, vẫn là anh làm đi.”
Đỗ Thu Nguyên: “Bạn học Lý Thanh cần phải luyện tập nhiều hơn.”
Lý Thanh: “… Anh lại trêu chọc em!”
Đỗ Thu Nguyên lật người Lý Thanh lại, từ phía sau cắm vào tiểu huyệt cô, lúc cắm vào, anh ghé vào người cô, nhỏ giọng nói: “Ừ, anh thích trêu chọc em.”
“Không chỉ thích trêu chọc em, còn thích làm em nữa.”
Vừa mở miệng, anh vừa dùng côn thịt đã ngẩng đầu công kích cô, Lý Thanh bị làm vừa nhanh vừa sâu, tiếng nói chuyện đã bị tiếng rên rỉ át đi, chỉ để lại tiếng rên to “Ưm ưm a a”.
“…Sâu… quá…”
“Quá quá... lớn……”
Đến cuối cùng, anh gần như không phân biệt được đó là tiếng rên rỉ hay là tiếng khóc nức nở, âm thanh tinh tế, mềm mại, nho nhỏ, đập vào tai anh, cũng đập vào trái tim của anh.
Trong nháy mắt cao trào, Đỗ Thu Nguyên cảm giác được tay cô đặt vào lòng bàn tay của anh.
Bọn họ nắm tay phiêu đãng trong không trung.
…