Giọng của Tiết Cẩu Tử rất nhẹ rất nhẹ, tựa như gió thổi qua liền tan biến.
Tiết Thúy Bình giật mình, vội lắc đầu nói: "Không phải đại bá bảo ta tới, là ta tự đến, ta nghĩ ..."
Lời kế tiếp, lại bị Tiết Cẩu Tử đánh gãy.
Hắn lộ ra một nụ cười ngại ngùng, tựa hồ thở dài nhẹ nhõm: "Không phải đại bá bảo người đến là tốt rồi, đại cô xém chút làm con sợ muốn chết, con còn tưởng là đại bá chỉ thương Tuấn Tài ca mà không thương con, rõ ràng đại bá nói thương con nhất."
Từ đây, lời của Tiết Thúy Bình rốt cuộc không nói được nữa, chỉ đành vội vàng nói vài câu không đâu, rồi vén rèm cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chợt yên tĩnh, ánh mắt thiếu niên trên giường tối xuống, nhưng lại hiện lên nét tang thương không hợp tuổi.
Thấy Tiểu Nam Nhân như vậy, Chiêu Nhi lại có chút không dám tiến lên. Nửa ngày mới bước tới, ngồi trên mép giường, có chút do dự nói: "Cẩu Nhi, ngươi không sao chứ?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của đối phương, Tiết Cẩu Tử khẽ cười: "Ta không sao."
Chiêu Nhi nhếch miệng, sờ sờ đầu hắn: "Ngươi hãy tin tỷ, sẽ có một ngày chúng ta không cần dựa dẫm vào ai cả."
*
Tiết Thúy Bình ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền rời đi, lúc đi mang theo một gói to lúa mạch giống Triệu thị đưa.
Không ai biết nàng ta nói gì với Triệu thị, Triệu thị lại nói gì với nàng ta. Tóm lại, khi ăn bữa cơm giữa trưa, sắc mặt của Triệu thị và Dương thị rất khó coi, cho nên Tôn thị và Chu thị đều dè dặt cẩn trọng.
Chiêu Nhi xưa nay không quan tâm việc này, sau khi cơm dọn lên bàn, nàng liền xới hai chén cơm, lại gắp thức ăn. Cơm trưa cũng không phong phú, chỉ là cơm hạt kê, thức ăn là củ cải và rau, cùng một ít dưa muối nhà làm. Cũng có thịt, còn là thịt mỡ lớn, bày một ít trên cái đĩa nhỏ, đặt trước mặt nhóm nam nhân.
Nam nhân phải ra đồng làm việc, ăn thịt thì mới có sức lực.
Chiêu Nhi cũng không muốn ăn thịt, thịt Chu thị nướng trắng ngây ngấy, nhìn liền không muốn ăn. Nàng giống trước kia gắp vào trong bát chút đồ ăn nóng và dưa muối, gắp cũng không nhiều, lại khiến Triệu thị đột nhiên quăng đũa.
"Chỉ có chút thức ăn như vậy mà hai người các ngươi cũng lấy hết? Là quỷ đói đầu thai à?"
Lời này vô cùng sỉ nhục người ta, phàm là người có chút lòng tự trọng đều không chịu nổi, nhưng Chiêu Nhi lại quen rồi. Triệu thị luôn thế này, ai khiến bà không vừa lòng đẹp ý, bà luôn dùng đủ loại phương thức khiến người ta ghê tởm.
Nàng cũng không phiền, tiếp tục gắp thức ăn, vốn định chỉ gắp một miếng, lại vì lời của Triệu thị mà nàng tận lực gắp thêm hai đũa.
"Hết cách rồi bà ạ, Cẩu Nhi phải điều dưỡng, cần bồi bổ, cơm luôn phải ăn no mới được." Nói xong, nàng đột nhiên quay đầu nói với Chu thị: "Tam thẩm, lần tới rửa rau nhặt rau người cứ gọi con, chúng ta cũng không phải thứ nghèo đến mức ăn cơm thừa của người ta, trong nhà có người đọc sách, còn có một Đồng sinh lão gia. Bình thường mặc dù bà tiết kiệm, nhưng cũng không phải người không cho người khác ăn cơm."
Nói đến biệt tài chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Chiêu Nhi tự nhận không thua một ai, hơn nữa trong lòng nàng cũng đang giấu lửa giận.
Quả nhiên, Triệu thị liền tức giận: "Dù có tiền hơn nữa cũng không nuôi nổi thứ tham ăn hốt uống, mỗi ngày không làm việc, mà ăn thì chẳng nhường ai. Loại nha đầu ngốc như ngươi, nếu không nhờ chúng ta, đã sớm bị đuổi đi."
Lúc này Chiêu Nhi đã nghiêm mặt: "Bà, bà nói vậy sai rồi. Ta bảy tuổi đến đây, trong trong ngoài ngoài có việc gì chưa từng làm? Lúc cha ta chết, ta đeo tang giữ linh đường, trước khi mẹ ta mất, ta ở trước giường ngày đêm không ngừng hầu hạ hơn nửa năm. Ta là con dâu của Nhị phòng, ta tiễn hai vị ấy đến bước cuối cùng, mười dặm bát hương tuân đúng lễ nghi, ai đuổi ta cũng không đi.”
"Chẳng qua bà à, ngài đừng ghét bỏ cháu dâu lắm miệng, ăn cơm cũng nhiều dạng, người còn chia thành ba bảy loại mà. Có người ăn no uống say, mỡ trên miệng còn không biết lau, sang người khác, ăn chút củ cải nát lại thành tham ăn hốt uống. Trong nhà này nuôi hơn mười con gà, trứng cũng không thiếu. Ta và Đào Nhi nuôi mỗi ngày, không biết trứng gà chui hết vào miệng ai. Cẩu Tử bị bệnh một trận, cũng không ăn được một quả trứng, sau này đừng bảo ta nuôi gà, dù sao ta cũng không được ăn, ai ăn thì người đó nuôi đi."
Lời này khiến sắc mặt mọi người đều khó xem, trong đó sắc mặt ba mẹ con ở Đại phòng là đặc sắc nhất, hết đỏ lại trắng, giống như mở phường nhuộm.
Ăn vụng còn không chùi mép, đúng là nói người đại phòng. Triệu thị keo kiệt, nhưng với con cả và cháu trưởng lại không keo kiệt, Dương thị và con trai nhỏ đương nhiên được hưởng theo. Tiểu tử mới bảy tuổi tỏ vẻ căm giận, như muốn nói gì, lại bị Dương thị hung hăng kéo một cái.
Mao Đản ở Tứ phòng vốn còn nhỏ, miệng cũng thèm, đã ăn củ cải phát ngán. Vừa nghe thấy trứng gà liền nhịn không được, hô lên với Tôn thị: "Mẹ, con muốn ăn trứng gà, con muốn ăn trứng gà..."
Trong nhà chính yên tĩnh, liền nghe thấy tiếng la khóc chói tai, khiến trán người ta co rút.
Tôn thị nghe kêu khóc mà phiền, nhịn không được vỗ một cái: "Náo loạn gì hả, ăn trứng gì hả, làm gì có trứng gà cho con ăn!" Giọng cũng gầm to.
Nói trắng ra thì có ai không thầm oán, bất quá vẫn cố chịu đựng thôi.
Mao Đản trúng một cái tát, khóc càng vang dội. Triệu thị vốn thẹn quá thành giận, thấy vậy nhất thời dời mục tiêu: "Tôn thị, ngươi tức gì hả, dám đánh cháu ta."
Tôn thị trước giờ vẫn sợ Triệu thị, lúc này lúng túng cười, nói: "Mẹ, không phải Mao Đản náo loạn muốn ăn trứng gà sao, đâu có trứng gà cho nó ăn." Sau câu này là lời lẩm bẩm, vừa nói ánh mắt theo bản năng liền nhìn về hướng ba mẹ con Đại phòng.
Tiết lão gia luôn mặc kệ chuyện của đám con dâu, lúc này cũng có chút không nhịn được.
Ông đen mặt, vỗ vỗ bàn: "Náo, náo loạn gì hả!" Cái bàn vuông bị vỗ đến lắc lư, chén bát cao thấp nhảy lên, phát ra từng trận giòn vang.
Chiêu Nhi cũng không giả chết, ấm ức nói: "Ông à, không phải do bà ghét bỏ con và Cẩu Tử tham ăn hốt uống sao."
Nàng một tay đặt chén lên bàn, bụm mặt liền khóc: "Chỉ một ít cơm nhét kẽ răng như vậy, chẳng dính chút mỡ nào, đã mắng là tham ăn hốt uống, đem ra ngoài cho người ta xem, không phải sẽ cười chết sao. Nếu bà thực sự ghét bỏ con và Cẩu Tử, không bằng cho Nhị phòng bọn con ở riêng đi, về sau bọn con không bao giờ lấy thức ăn ở nhà nữa."
Nghe được hai tiếng 'Ở riêng', mi tâm của Tiết lão gia theo bản năng co rút, trách mắng: "Chia nhà gì chứ, ai cũng không được nhắc đến việc ở riêng!" Tựa hồ cũng cảm thấy giọng điệu nình quá mức nghiêm khắc, ông nhẹ giọng nói: "Bà của ngươi vì chuyện của nhà đại cô mà phiền lòng, mới giận chó đánh mèo lên ngươi, bất quá ngươi là cháu chắt, đừng tranh cãi với bề trên."
Ông ta quay đầu trách Triệu thị: "Nói mãi mà bà vẫn không chịu nhớ, sống mà keo kiệt thế làm gì, mấy thứ trứng gà kia cất giấu hết làm chi? Ung hết còn tiếc không ăn! Vợ lão tam, ngươi lấy mấy cái đem xào đi, thêm thức ăn cho cả nhà."
Như vậy liền tan, mấy lời của Tiết lão gia thành công khiến mọi người đều im miệng.
Ánh mắt Chiêu Nhi sáng lóe, nàng nói muốn ở riêng chẳng phải là làm bộ, đáng tiếc lần đầu nói ra liền tắt ngúm. Bất quá cũng phải, sao Tiết lão gia có thể cho phép Nhị phòng ở riêng, việc này truyền ra chẳng phải sẽ thành cả nhà bắt nạt hai đứa trẻ Nhị phòng. Lại nói Tiết lão gia còn muốn cột cả nhà trên một sợi dây thừng, để nuôi cho Tiết gia xuất hiện một tú tài.
Không đề cập tới việc này nữa, tuy đã náo loạn một trận, người Tiết gia cũng đã có một bữa mặn.
Chu thị xào một chảo lớn trứng gà, cố ý chừa cho Chiêu Nhi một bát.
Hành động này đã có chút ý vị sâu xa, phải biết rằng hai phu thê Tam phòng bình thường trầm mặc ít lời, ở Tiết gia như con bò già, cũng cực ít nói chuyện giúp hai đứa bé Nhị phòng.
Bất quá Chiêu Nhi cũng không nghĩ nhiều, cả nhà này ai cũng có tâm tư, tâm tư người ta nàng cũng không quản nổi, đừng chọc nàng nóng nảy là được.
Nàng bưng thức ăn trở về phòng, vào cửa liền cười nói với Tiết Cẩu Tử: "Cẩu Nhi xem nè, giữa trưa có trứng gà ăn."
*
Nhìn nụ cười xán lạn trên mặt thiếu nữ, trong mắt Tiết Cẩu Tử chợt lóe tia phức tạp.
Hắn tuy ở trong phòng, nhưng động tĩnh phòng chính bên kia đều nghe không sót.
Chiêu Nhi cứ luôn thế này, vừa ngang ngược vừa cay độc, làm việc luôn mặc kệ cảm giác người khác. Hắn đã từng rất để ý, luôn cảm thấy nàng rất dọa người, là trở ngại chứ không giúp gì cho mình, nhiều lần khuyên can mà không được, lại vì một ít chuyện khác, trong lòng liền cất chứa chán ghét.
Không ngờ kẻ dối trá tự ti vụng về lại là hắn, chỉ tiếc khi hắn hiểu rõ, đã quá muộn.
"Vì ăn chút trứng gà, ngươi liền ầm ĩ một trận với bà nội sao?."
Lời đã ra miệng, hắn mới nhận ra là hắn còn chưa bỏ lối nói chuyện kỳ quái trước kia, chắc nàng sẽ hiểu lầm. Quả nhiên trên mặt Chiêu Nhi chợt lóe âm u, rồi cười nói: "Tiết Tuấn Tài có thể ăn, Cẩu Nhi nhà ta cũng có thể ăn, mau ăn cơm, bồi bổ cho tốt, thân thể ngươi sẽ nhanh khỏe lại."
Nhìn xem, nàng cứ luôn thế này, luôn xem hắn là đứa bé, mở miệng đều 'Cẩu Nhi nhà ta', thực tế hắn đã sớm không còn là đứa trẻ. Mà thiếu niên tâm tính mẫn cảm luôn nghĩ nhiều, 'Hắn' không thích việc này, lại không biết nên biểu đạt thế nào, vì thế không được tự nhiên lại chậm rãi lên men thành chán ghét và lảng tránh theo bản năng.
Tiết Cẩu Tử cũng không biết sao mình lại nghĩ như vậy, hắn chỉ cảm thấy hiện tại mình trở nên rất kỳ quái, tựa như hai người, một là Tiết Cẩu Tử, một là Tiết Đình Nhương. Mà mỗi khi đụng tới chuyện có liên quan đến Chiêu Nhi, trong đầu liền có một giọng nói thì thào, tựa hồ nói với hắn, cho hắn biết suy nghĩ thật sự ẩn sâu trong lòng.
Lúc đang suy nghĩ, có gì đó đưa đến bên miệng hắn, hắn cúi mắt nhìn, là trứng gà được xào vàng óng vừa xốp vừa mềm.
"Tam thẩm xào trứng gà không tệ, Cẩu Nhi ăn miếng lớn nào, ăn để thật cao thật dài thật khỏe."
Lời vừa nói xong, Chiêu Nhi liền hối hận.
Nhưng hôm nay Tiểu Nam Nhân đặc biệt ngoan, nàng không khỏi nhớ lại năm đó Tiểu Nam Nhân lúc còn nhỏ, nhớ đến cảnh tượng nàng dỗ hắn ăn cơm. Hồi nhỏ nàng liên tục dỗ Cẩu Nhi như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Cẩu Nhi liền kháng cự, cũng chán ghét nàng đến vậy.
Đương lúc trong lòng không yên, thấy hắn cúi mắt bất động, nàng cười gượng, đang muốn rút thìa về.
Đột nhiên, hắn cúi xuống, ăn một ngụm to, nuốt sạch một thìa cơm.
"Ngon thật."
Nhìn hắn cúi mắt nhai nuốt cơm, Chiêu Nhi liền cười: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, về sau tỷ nỗ lực kiếm tiền, mỗi ngày đều xào trứng cho Cẩu Nhi ăn."
Nói xong, nàng vụng trộm liếc qua Tiết Cẩu Tử. Thấy hắn không lộ ra vẻ không vui, lòng không khỏi nhẹ nhàng thở hắt ra.
Thực ra Chiêu Nhi cố ý nói vậy, Tiểu Nam Nhân luôn chán ghét việc nàng chạy loạn xung quanh, còn học người ta làm mua bán. Vì việc này, hai người đã náo loạn nhiều lần, nhưng không thể vì hắn không vui, nàng liền không kiếm tiền.
Nàng muốn giàu có, nàng muốn có tiền để Tiểu Nam Nhân đọc sách, không phải tranh đến tranh đi với nhóm người thiển cận đó. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng hết thảy đều cần hắn ủng hộ, dù sao cũng là người một nhà, Nhị phòng bây giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Bất quá Chiêu Nhi đã nghĩ kỹ rồi, cho dù hắn phản đối, nàng cũng sẽ làm.
Đương nhiên không phản đối là tốt nhất.
Dưới loại tình hình này, nàng không khỏi lại nói nhiều thêm mấy lời: "Ta vừa mới nói chuyện ở riêng với ông bà, bị ông nội ngăn cản." Thấy Tiểu Nam Nhân muốn nói gì đó, nàng ngắt lời: "Ngươi nghe tỷ nói xong đã, có một số việc ta vốn không muốn nói rõ với ngươi, vì cảm thấy ngươi còn nhỏ, cũng không muốn quấy rầy ngươi đọc sách. Nhưng qua chuyện xảy ra hôm nay, tỷ có thể nhìn ra, ngươi cũng đã có chủ ý của mình.”
"Trong nhà này, chúng ta có thể tranh liền tranh, vốn là của chúng ta, không thể cứ mờ mịt mà nhường cho người khác. Cho dù muốn nhường cũng phải nói cho rõ ràng, không được bắt nạt người như thế! Nếu tranh không được cũng không sao, gần đây tỷ tìm được việc mua bán, có thể kiếm được bạc đưa ngươi đi đọc sách. Nói nhiều như vậy, kỳ thực chính là muốn ngươi thả lỏng tâm tình, trời có sập xuống, vẫn còn tỷ chống cho ngươi. Đời người không chỉ có một con đường, chúng ta có rất nhiều đường để đi, khăng khăng cố chấp làm khó chính mình, là chuyện chỉ kẻ ngốc mới làm."
Kỳ thực lời này Chiêu Nhi đã sớm muốn nói với Tiết Cẩu Tử, nhưng nàng cũng biết Tiểu Nam Nhân là người đa tâm, sợ hắn suy nghĩ nhiều. Ai ngờ hắn vẫn nghĩ quá nhiều, thậm chí sầu lo thành bệnh. Hôm nay cơ hội tốt như này, nàng dứt khoát mượn thời cơ nói rõ.
Tiết Cẩu Tử nhìn nàng.
Trong mộng của hắn lúc này không phải như thế, bởi vì hắn đột nhiên bùng nổ, Tiết gia loạn một trận, người trong nhà đều trách hắn, nói hắn không hiểu chuyện, không suy nghĩ cho cả nhà, nói hắn không hiếu thảo, làm bà tức đến ngất. Chiêu Nhi vì che chở hắn, ầm ĩ với người của Tiết gia, cuối cùng thậm chí còn kinh động đến tộc trưởng.
Chiêu Nhi bị chụp cái tội bất kính với trưởng bối, phạm tội bẻm mép, trước mặt mọi người bị phạt đánh năm roi ở từ đường Tiết gia để răn đe. Mà chuyện này cũng bị tộc trưởng đè lại, hắn liền hết khả năng phản kháng, cứ vậy bị đoạt đi thứ thuộc về mình.
Sau này Tiết Tuấn Tài đến học quán trấn trên, hả hê đắc ý. Mà Nhị phòng bởi vì việc này triệt để bị người trong nhà chán ghét, lại có Đại phòng ở giữa gây khó dễ, cuộc sống ở Tiết gia chả hề tốt.
Trong nhà không ai nói đỡ cho hắn, trong thôn cũng không ai bênh vực bọn họ. Thậm chí tư thục hắn cũng không đến được, bởi vì Đại bá nói hắn lòng lang dạ sói, không dạy nổi, còn nói Chiêu Nhi đánh đại bá mẫu, hắn cũng không muốn đang yên lành tìm phiền toái cho người trong nhà.
Khi đó hắn mới mười bốn, cho dù hắn biết có vài người không phải người tốt, cũng không hiểu ác ý trong đó. Có lẽ là hiểu, chỉ là tật xấu thâm căn cố đế của hắn khiến hắn theo bản năng mà đẩy trách nhiệm ra. Hắn dồn tất cả bất mãn, không suông sẻ, thậm chí vận mệnh bị đay nghiến của mình, đều đổ lỗi lên người Chiêu Nhi.
Mặc dù sau đó luôn thầm biết mình trách lầm nàng, biết mình mười phần sai, chắc do hiểu lầm quá sâu, hai người càng lúc càng xa, hắn cũng không mặt mũi mà giải thích hết thảy với nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở vương: Tiểu cửu nhi đừng sợ, trời sập xuống còn có bổn vương chống cho ngươi.
Kỳ Huyên: Minh Nguyệt yêu quý, nàng có chọc thủng trời, vẫn còn gia chống cho nàng.
Lễ đường ca: Dao nhi muội, hôm nay đều tùy muội, chọc thoải mái, thủng không phải đền.
Tiểu bà vú: Luân gia là bé ngoan, đừng chọc trời nhé.
~
Chiêu Nhi: Cẩu Nhi, dù trời có sụp cũng không sao, tỷ sẽ chống cho ngươi.
Tiết Đình Nhương: Hai Mặt cặn bã kia, ta mãnh liệt yêu cầu thay đổi, không đổi về sau ta làm sao dựng được phu cương.
Cặn bã: Ngươi còn cương? Ngươi có cương sao?
Tiết Đình Nhương: QAQ, ta có, một câu 'Cẩu Nhi ăn một miếng to, ăn để thật cao thật dài thật khỏe', liền đủ để ta cương.
~~~~~~~
Vốn không muốn giải thích quá nhiều, bởi vì truyện này và “Con hát cố gắng mỗi ngày” là hai truyện hoàn toàn độc lập, ở Chương 1 Hai Mặt đã từng nói, trong đó có rất nhiều tình tiết đã thay đổi. Đầu tiên, Tiết Đình Nhương trong “Con hát cố gắng mỗi ngày” không chết, sau này đã làm hòa với con trai. Truyện này thì Tiết Đình Nhương chết. Trong “Con hát cố gắng mỗi ngày” sau này Tiết Đình Nhương có thể hòa thuận với Vương Minh Thịnh, cho thấy cái gọi là giết vợ hại con có ẩn tình khác.
Còn nữa, trong “Con hát cố gắng mỗi ngày” Tiết Đình Nhương là loại cặn bã dối trá tiểu nhân, hắn vốn không là người tốt. Có thể sừng sững ba triều không ngã, đứng đầu nhóm văn thần tranh đoạt đảng phái, tranh đấu với hoàng đế, bài trừ đối nghịch, mới có hắn sau này đứng vào hàng nhất phẩm, sau lưng thế lực rắc rối khó gỡ, đạo tặc trên sông, thủy sư, phú thương Giang Nam, buôn lậu trên biển hắn đều nhúng một chân, hắn không thể là người tốt. Nhưng hắn cũng không phải là người xấu, cũng từng làm rất nhiều việc có công với xã tắc, bằng không thanh danh sẽ không tốt đến vậy.
~
Về những chuyện đời trước của Tiết Đình Nhương, sẽ nói xen kẽ, đừng sốt ruột. Rồi cả bối cảnh của thế giới này cũng sẽ từng chút theo bước tiến của Tiết Đình Nhương mà mở ra.
Tiết Thúy Bình giật mình, vội lắc đầu nói: "Không phải đại bá bảo ta tới, là ta tự đến, ta nghĩ ..."
Lời kế tiếp, lại bị Tiết Cẩu Tử đánh gãy.
Hắn lộ ra một nụ cười ngại ngùng, tựa hồ thở dài nhẹ nhõm: "Không phải đại bá bảo người đến là tốt rồi, đại cô xém chút làm con sợ muốn chết, con còn tưởng là đại bá chỉ thương Tuấn Tài ca mà không thương con, rõ ràng đại bá nói thương con nhất."
Từ đây, lời của Tiết Thúy Bình rốt cuộc không nói được nữa, chỉ đành vội vàng nói vài câu không đâu, rồi vén rèm cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chợt yên tĩnh, ánh mắt thiếu niên trên giường tối xuống, nhưng lại hiện lên nét tang thương không hợp tuổi.
Thấy Tiểu Nam Nhân như vậy, Chiêu Nhi lại có chút không dám tiến lên. Nửa ngày mới bước tới, ngồi trên mép giường, có chút do dự nói: "Cẩu Nhi, ngươi không sao chứ?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của đối phương, Tiết Cẩu Tử khẽ cười: "Ta không sao."
Chiêu Nhi nhếch miệng, sờ sờ đầu hắn: "Ngươi hãy tin tỷ, sẽ có một ngày chúng ta không cần dựa dẫm vào ai cả."
*
Tiết Thúy Bình ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền rời đi, lúc đi mang theo một gói to lúa mạch giống Triệu thị đưa.
Không ai biết nàng ta nói gì với Triệu thị, Triệu thị lại nói gì với nàng ta. Tóm lại, khi ăn bữa cơm giữa trưa, sắc mặt của Triệu thị và Dương thị rất khó coi, cho nên Tôn thị và Chu thị đều dè dặt cẩn trọng.
Chiêu Nhi xưa nay không quan tâm việc này, sau khi cơm dọn lên bàn, nàng liền xới hai chén cơm, lại gắp thức ăn. Cơm trưa cũng không phong phú, chỉ là cơm hạt kê, thức ăn là củ cải và rau, cùng một ít dưa muối nhà làm. Cũng có thịt, còn là thịt mỡ lớn, bày một ít trên cái đĩa nhỏ, đặt trước mặt nhóm nam nhân.
Nam nhân phải ra đồng làm việc, ăn thịt thì mới có sức lực.
Chiêu Nhi cũng không muốn ăn thịt, thịt Chu thị nướng trắng ngây ngấy, nhìn liền không muốn ăn. Nàng giống trước kia gắp vào trong bát chút đồ ăn nóng và dưa muối, gắp cũng không nhiều, lại khiến Triệu thị đột nhiên quăng đũa.
"Chỉ có chút thức ăn như vậy mà hai người các ngươi cũng lấy hết? Là quỷ đói đầu thai à?"
Lời này vô cùng sỉ nhục người ta, phàm là người có chút lòng tự trọng đều không chịu nổi, nhưng Chiêu Nhi lại quen rồi. Triệu thị luôn thế này, ai khiến bà không vừa lòng đẹp ý, bà luôn dùng đủ loại phương thức khiến người ta ghê tởm.
Nàng cũng không phiền, tiếp tục gắp thức ăn, vốn định chỉ gắp một miếng, lại vì lời của Triệu thị mà nàng tận lực gắp thêm hai đũa.
"Hết cách rồi bà ạ, Cẩu Nhi phải điều dưỡng, cần bồi bổ, cơm luôn phải ăn no mới được." Nói xong, nàng đột nhiên quay đầu nói với Chu thị: "Tam thẩm, lần tới rửa rau nhặt rau người cứ gọi con, chúng ta cũng không phải thứ nghèo đến mức ăn cơm thừa của người ta, trong nhà có người đọc sách, còn có một Đồng sinh lão gia. Bình thường mặc dù bà tiết kiệm, nhưng cũng không phải người không cho người khác ăn cơm."
Nói đến biệt tài chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Chiêu Nhi tự nhận không thua một ai, hơn nữa trong lòng nàng cũng đang giấu lửa giận.
Quả nhiên, Triệu thị liền tức giận: "Dù có tiền hơn nữa cũng không nuôi nổi thứ tham ăn hốt uống, mỗi ngày không làm việc, mà ăn thì chẳng nhường ai. Loại nha đầu ngốc như ngươi, nếu không nhờ chúng ta, đã sớm bị đuổi đi."
Lúc này Chiêu Nhi đã nghiêm mặt: "Bà, bà nói vậy sai rồi. Ta bảy tuổi đến đây, trong trong ngoài ngoài có việc gì chưa từng làm? Lúc cha ta chết, ta đeo tang giữ linh đường, trước khi mẹ ta mất, ta ở trước giường ngày đêm không ngừng hầu hạ hơn nửa năm. Ta là con dâu của Nhị phòng, ta tiễn hai vị ấy đến bước cuối cùng, mười dặm bát hương tuân đúng lễ nghi, ai đuổi ta cũng không đi.”
"Chẳng qua bà à, ngài đừng ghét bỏ cháu dâu lắm miệng, ăn cơm cũng nhiều dạng, người còn chia thành ba bảy loại mà. Có người ăn no uống say, mỡ trên miệng còn không biết lau, sang người khác, ăn chút củ cải nát lại thành tham ăn hốt uống. Trong nhà này nuôi hơn mười con gà, trứng cũng không thiếu. Ta và Đào Nhi nuôi mỗi ngày, không biết trứng gà chui hết vào miệng ai. Cẩu Tử bị bệnh một trận, cũng không ăn được một quả trứng, sau này đừng bảo ta nuôi gà, dù sao ta cũng không được ăn, ai ăn thì người đó nuôi đi."
Lời này khiến sắc mặt mọi người đều khó xem, trong đó sắc mặt ba mẹ con ở Đại phòng là đặc sắc nhất, hết đỏ lại trắng, giống như mở phường nhuộm.
Ăn vụng còn không chùi mép, đúng là nói người đại phòng. Triệu thị keo kiệt, nhưng với con cả và cháu trưởng lại không keo kiệt, Dương thị và con trai nhỏ đương nhiên được hưởng theo. Tiểu tử mới bảy tuổi tỏ vẻ căm giận, như muốn nói gì, lại bị Dương thị hung hăng kéo một cái.
Mao Đản ở Tứ phòng vốn còn nhỏ, miệng cũng thèm, đã ăn củ cải phát ngán. Vừa nghe thấy trứng gà liền nhịn không được, hô lên với Tôn thị: "Mẹ, con muốn ăn trứng gà, con muốn ăn trứng gà..."
Trong nhà chính yên tĩnh, liền nghe thấy tiếng la khóc chói tai, khiến trán người ta co rút.
Tôn thị nghe kêu khóc mà phiền, nhịn không được vỗ một cái: "Náo loạn gì hả, ăn trứng gì hả, làm gì có trứng gà cho con ăn!" Giọng cũng gầm to.
Nói trắng ra thì có ai không thầm oán, bất quá vẫn cố chịu đựng thôi.
Mao Đản trúng một cái tát, khóc càng vang dội. Triệu thị vốn thẹn quá thành giận, thấy vậy nhất thời dời mục tiêu: "Tôn thị, ngươi tức gì hả, dám đánh cháu ta."
Tôn thị trước giờ vẫn sợ Triệu thị, lúc này lúng túng cười, nói: "Mẹ, không phải Mao Đản náo loạn muốn ăn trứng gà sao, đâu có trứng gà cho nó ăn." Sau câu này là lời lẩm bẩm, vừa nói ánh mắt theo bản năng liền nhìn về hướng ba mẹ con Đại phòng.
Tiết lão gia luôn mặc kệ chuyện của đám con dâu, lúc này cũng có chút không nhịn được.
Ông đen mặt, vỗ vỗ bàn: "Náo, náo loạn gì hả!" Cái bàn vuông bị vỗ đến lắc lư, chén bát cao thấp nhảy lên, phát ra từng trận giòn vang.
Chiêu Nhi cũng không giả chết, ấm ức nói: "Ông à, không phải do bà ghét bỏ con và Cẩu Tử tham ăn hốt uống sao."
Nàng một tay đặt chén lên bàn, bụm mặt liền khóc: "Chỉ một ít cơm nhét kẽ răng như vậy, chẳng dính chút mỡ nào, đã mắng là tham ăn hốt uống, đem ra ngoài cho người ta xem, không phải sẽ cười chết sao. Nếu bà thực sự ghét bỏ con và Cẩu Tử, không bằng cho Nhị phòng bọn con ở riêng đi, về sau bọn con không bao giờ lấy thức ăn ở nhà nữa."
Nghe được hai tiếng 'Ở riêng', mi tâm của Tiết lão gia theo bản năng co rút, trách mắng: "Chia nhà gì chứ, ai cũng không được nhắc đến việc ở riêng!" Tựa hồ cũng cảm thấy giọng điệu nình quá mức nghiêm khắc, ông nhẹ giọng nói: "Bà của ngươi vì chuyện của nhà đại cô mà phiền lòng, mới giận chó đánh mèo lên ngươi, bất quá ngươi là cháu chắt, đừng tranh cãi với bề trên."
Ông ta quay đầu trách Triệu thị: "Nói mãi mà bà vẫn không chịu nhớ, sống mà keo kiệt thế làm gì, mấy thứ trứng gà kia cất giấu hết làm chi? Ung hết còn tiếc không ăn! Vợ lão tam, ngươi lấy mấy cái đem xào đi, thêm thức ăn cho cả nhà."
Như vậy liền tan, mấy lời của Tiết lão gia thành công khiến mọi người đều im miệng.
Ánh mắt Chiêu Nhi sáng lóe, nàng nói muốn ở riêng chẳng phải là làm bộ, đáng tiếc lần đầu nói ra liền tắt ngúm. Bất quá cũng phải, sao Tiết lão gia có thể cho phép Nhị phòng ở riêng, việc này truyền ra chẳng phải sẽ thành cả nhà bắt nạt hai đứa trẻ Nhị phòng. Lại nói Tiết lão gia còn muốn cột cả nhà trên một sợi dây thừng, để nuôi cho Tiết gia xuất hiện một tú tài.
Không đề cập tới việc này nữa, tuy đã náo loạn một trận, người Tiết gia cũng đã có một bữa mặn.
Chu thị xào một chảo lớn trứng gà, cố ý chừa cho Chiêu Nhi một bát.
Hành động này đã có chút ý vị sâu xa, phải biết rằng hai phu thê Tam phòng bình thường trầm mặc ít lời, ở Tiết gia như con bò già, cũng cực ít nói chuyện giúp hai đứa bé Nhị phòng.
Bất quá Chiêu Nhi cũng không nghĩ nhiều, cả nhà này ai cũng có tâm tư, tâm tư người ta nàng cũng không quản nổi, đừng chọc nàng nóng nảy là được.
Nàng bưng thức ăn trở về phòng, vào cửa liền cười nói với Tiết Cẩu Tử: "Cẩu Nhi xem nè, giữa trưa có trứng gà ăn."
*
Nhìn nụ cười xán lạn trên mặt thiếu nữ, trong mắt Tiết Cẩu Tử chợt lóe tia phức tạp.
Hắn tuy ở trong phòng, nhưng động tĩnh phòng chính bên kia đều nghe không sót.
Chiêu Nhi cứ luôn thế này, vừa ngang ngược vừa cay độc, làm việc luôn mặc kệ cảm giác người khác. Hắn đã từng rất để ý, luôn cảm thấy nàng rất dọa người, là trở ngại chứ không giúp gì cho mình, nhiều lần khuyên can mà không được, lại vì một ít chuyện khác, trong lòng liền cất chứa chán ghét.
Không ngờ kẻ dối trá tự ti vụng về lại là hắn, chỉ tiếc khi hắn hiểu rõ, đã quá muộn.
"Vì ăn chút trứng gà, ngươi liền ầm ĩ một trận với bà nội sao?."
Lời đã ra miệng, hắn mới nhận ra là hắn còn chưa bỏ lối nói chuyện kỳ quái trước kia, chắc nàng sẽ hiểu lầm. Quả nhiên trên mặt Chiêu Nhi chợt lóe âm u, rồi cười nói: "Tiết Tuấn Tài có thể ăn, Cẩu Nhi nhà ta cũng có thể ăn, mau ăn cơm, bồi bổ cho tốt, thân thể ngươi sẽ nhanh khỏe lại."
Nhìn xem, nàng cứ luôn thế này, luôn xem hắn là đứa bé, mở miệng đều 'Cẩu Nhi nhà ta', thực tế hắn đã sớm không còn là đứa trẻ. Mà thiếu niên tâm tính mẫn cảm luôn nghĩ nhiều, 'Hắn' không thích việc này, lại không biết nên biểu đạt thế nào, vì thế không được tự nhiên lại chậm rãi lên men thành chán ghét và lảng tránh theo bản năng.
Tiết Cẩu Tử cũng không biết sao mình lại nghĩ như vậy, hắn chỉ cảm thấy hiện tại mình trở nên rất kỳ quái, tựa như hai người, một là Tiết Cẩu Tử, một là Tiết Đình Nhương. Mà mỗi khi đụng tới chuyện có liên quan đến Chiêu Nhi, trong đầu liền có một giọng nói thì thào, tựa hồ nói với hắn, cho hắn biết suy nghĩ thật sự ẩn sâu trong lòng.
Lúc đang suy nghĩ, có gì đó đưa đến bên miệng hắn, hắn cúi mắt nhìn, là trứng gà được xào vàng óng vừa xốp vừa mềm.
"Tam thẩm xào trứng gà không tệ, Cẩu Nhi ăn miếng lớn nào, ăn để thật cao thật dài thật khỏe."
Lời vừa nói xong, Chiêu Nhi liền hối hận.
Nhưng hôm nay Tiểu Nam Nhân đặc biệt ngoan, nàng không khỏi nhớ lại năm đó Tiểu Nam Nhân lúc còn nhỏ, nhớ đến cảnh tượng nàng dỗ hắn ăn cơm. Hồi nhỏ nàng liên tục dỗ Cẩu Nhi như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Cẩu Nhi liền kháng cự, cũng chán ghét nàng đến vậy.
Đương lúc trong lòng không yên, thấy hắn cúi mắt bất động, nàng cười gượng, đang muốn rút thìa về.
Đột nhiên, hắn cúi xuống, ăn một ngụm to, nuốt sạch một thìa cơm.
"Ngon thật."
Nhìn hắn cúi mắt nhai nuốt cơm, Chiêu Nhi liền cười: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, về sau tỷ nỗ lực kiếm tiền, mỗi ngày đều xào trứng cho Cẩu Nhi ăn."
Nói xong, nàng vụng trộm liếc qua Tiết Cẩu Tử. Thấy hắn không lộ ra vẻ không vui, lòng không khỏi nhẹ nhàng thở hắt ra.
Thực ra Chiêu Nhi cố ý nói vậy, Tiểu Nam Nhân luôn chán ghét việc nàng chạy loạn xung quanh, còn học người ta làm mua bán. Vì việc này, hai người đã náo loạn nhiều lần, nhưng không thể vì hắn không vui, nàng liền không kiếm tiền.
Nàng muốn giàu có, nàng muốn có tiền để Tiểu Nam Nhân đọc sách, không phải tranh đến tranh đi với nhóm người thiển cận đó. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng hết thảy đều cần hắn ủng hộ, dù sao cũng là người một nhà, Nhị phòng bây giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Bất quá Chiêu Nhi đã nghĩ kỹ rồi, cho dù hắn phản đối, nàng cũng sẽ làm.
Đương nhiên không phản đối là tốt nhất.
Dưới loại tình hình này, nàng không khỏi lại nói nhiều thêm mấy lời: "Ta vừa mới nói chuyện ở riêng với ông bà, bị ông nội ngăn cản." Thấy Tiểu Nam Nhân muốn nói gì đó, nàng ngắt lời: "Ngươi nghe tỷ nói xong đã, có một số việc ta vốn không muốn nói rõ với ngươi, vì cảm thấy ngươi còn nhỏ, cũng không muốn quấy rầy ngươi đọc sách. Nhưng qua chuyện xảy ra hôm nay, tỷ có thể nhìn ra, ngươi cũng đã có chủ ý của mình.”
"Trong nhà này, chúng ta có thể tranh liền tranh, vốn là của chúng ta, không thể cứ mờ mịt mà nhường cho người khác. Cho dù muốn nhường cũng phải nói cho rõ ràng, không được bắt nạt người như thế! Nếu tranh không được cũng không sao, gần đây tỷ tìm được việc mua bán, có thể kiếm được bạc đưa ngươi đi đọc sách. Nói nhiều như vậy, kỳ thực chính là muốn ngươi thả lỏng tâm tình, trời có sập xuống, vẫn còn tỷ chống cho ngươi. Đời người không chỉ có một con đường, chúng ta có rất nhiều đường để đi, khăng khăng cố chấp làm khó chính mình, là chuyện chỉ kẻ ngốc mới làm."
Kỳ thực lời này Chiêu Nhi đã sớm muốn nói với Tiết Cẩu Tử, nhưng nàng cũng biết Tiểu Nam Nhân là người đa tâm, sợ hắn suy nghĩ nhiều. Ai ngờ hắn vẫn nghĩ quá nhiều, thậm chí sầu lo thành bệnh. Hôm nay cơ hội tốt như này, nàng dứt khoát mượn thời cơ nói rõ.
Tiết Cẩu Tử nhìn nàng.
Trong mộng của hắn lúc này không phải như thế, bởi vì hắn đột nhiên bùng nổ, Tiết gia loạn một trận, người trong nhà đều trách hắn, nói hắn không hiểu chuyện, không suy nghĩ cho cả nhà, nói hắn không hiếu thảo, làm bà tức đến ngất. Chiêu Nhi vì che chở hắn, ầm ĩ với người của Tiết gia, cuối cùng thậm chí còn kinh động đến tộc trưởng.
Chiêu Nhi bị chụp cái tội bất kính với trưởng bối, phạm tội bẻm mép, trước mặt mọi người bị phạt đánh năm roi ở từ đường Tiết gia để răn đe. Mà chuyện này cũng bị tộc trưởng đè lại, hắn liền hết khả năng phản kháng, cứ vậy bị đoạt đi thứ thuộc về mình.
Sau này Tiết Tuấn Tài đến học quán trấn trên, hả hê đắc ý. Mà Nhị phòng bởi vì việc này triệt để bị người trong nhà chán ghét, lại có Đại phòng ở giữa gây khó dễ, cuộc sống ở Tiết gia chả hề tốt.
Trong nhà không ai nói đỡ cho hắn, trong thôn cũng không ai bênh vực bọn họ. Thậm chí tư thục hắn cũng không đến được, bởi vì Đại bá nói hắn lòng lang dạ sói, không dạy nổi, còn nói Chiêu Nhi đánh đại bá mẫu, hắn cũng không muốn đang yên lành tìm phiền toái cho người trong nhà.
Khi đó hắn mới mười bốn, cho dù hắn biết có vài người không phải người tốt, cũng không hiểu ác ý trong đó. Có lẽ là hiểu, chỉ là tật xấu thâm căn cố đế của hắn khiến hắn theo bản năng mà đẩy trách nhiệm ra. Hắn dồn tất cả bất mãn, không suông sẻ, thậm chí vận mệnh bị đay nghiến của mình, đều đổ lỗi lên người Chiêu Nhi.
Mặc dù sau đó luôn thầm biết mình trách lầm nàng, biết mình mười phần sai, chắc do hiểu lầm quá sâu, hai người càng lúc càng xa, hắn cũng không mặt mũi mà giải thích hết thảy với nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở vương: Tiểu cửu nhi đừng sợ, trời sập xuống còn có bổn vương chống cho ngươi.
Kỳ Huyên: Minh Nguyệt yêu quý, nàng có chọc thủng trời, vẫn còn gia chống cho nàng.
Lễ đường ca: Dao nhi muội, hôm nay đều tùy muội, chọc thoải mái, thủng không phải đền.
Tiểu bà vú: Luân gia là bé ngoan, đừng chọc trời nhé.
~
Chiêu Nhi: Cẩu Nhi, dù trời có sụp cũng không sao, tỷ sẽ chống cho ngươi.
Tiết Đình Nhương: Hai Mặt cặn bã kia, ta mãnh liệt yêu cầu thay đổi, không đổi về sau ta làm sao dựng được phu cương.
Cặn bã: Ngươi còn cương? Ngươi có cương sao?
Tiết Đình Nhương: QAQ, ta có, một câu 'Cẩu Nhi ăn một miếng to, ăn để thật cao thật dài thật khỏe', liền đủ để ta cương.
~~~~~~~
Vốn không muốn giải thích quá nhiều, bởi vì truyện này và “Con hát cố gắng mỗi ngày” là hai truyện hoàn toàn độc lập, ở Chương 1 Hai Mặt đã từng nói, trong đó có rất nhiều tình tiết đã thay đổi. Đầu tiên, Tiết Đình Nhương trong “Con hát cố gắng mỗi ngày” không chết, sau này đã làm hòa với con trai. Truyện này thì Tiết Đình Nhương chết. Trong “Con hát cố gắng mỗi ngày” sau này Tiết Đình Nhương có thể hòa thuận với Vương Minh Thịnh, cho thấy cái gọi là giết vợ hại con có ẩn tình khác.
Còn nữa, trong “Con hát cố gắng mỗi ngày” Tiết Đình Nhương là loại cặn bã dối trá tiểu nhân, hắn vốn không là người tốt. Có thể sừng sững ba triều không ngã, đứng đầu nhóm văn thần tranh đoạt đảng phái, tranh đấu với hoàng đế, bài trừ đối nghịch, mới có hắn sau này đứng vào hàng nhất phẩm, sau lưng thế lực rắc rối khó gỡ, đạo tặc trên sông, thủy sư, phú thương Giang Nam, buôn lậu trên biển hắn đều nhúng một chân, hắn không thể là người tốt. Nhưng hắn cũng không phải là người xấu, cũng từng làm rất nhiều việc có công với xã tắc, bằng không thanh danh sẽ không tốt đến vậy.
~
Về những chuyện đời trước của Tiết Đình Nhương, sẽ nói xen kẽ, đừng sốt ruột. Rồi cả bối cảnh của thế giới này cũng sẽ từng chút theo bước tiến của Tiết Đình Nhương mà mở ra.