SẮC XANH VÔ TẬN NƠI THÂM VIỆN

Chương 12: 39-41

Avatar 54321
1,949 Chữ



Thấy hắn tiến lại một bước, ta liền lùi về sau.

"Cù đại phu, xin thận trọng lời nói. Giờ ngươi nên gọi ta là Mộ Dung nương tử."

...

Ánh mắt âm trầm của Cù Hoàng không ngừng nhìn chằm chằm vào ta, Mộ Dung Thùy lạnh lùng liếc mắt qua: "Thì ra là ngươi à."

Chàng ta lại quay đầu nhìn ta, khẽ gật đầu: "May mà nàng đã tái giá với ta. Nhìn vị huyện chủ kia mà xem, kết cục hôm nay còn chẳng bằng súc vật..."

Câu nói không đầu không đuôi ấy, chỉ có ta là hiểu rõ.

Mộ Dung Thùy còn chưa nói dứt lời thì đã bị Cù Hoàng ngắt ngang: "Quý phi đã bị phế, giờ nàng ta chẳng còn là huyện chủ nữa."

"Ngày xưa, nàng ta dùng tính mạng người nhà họ Cù uy hiếp ta khuất phục, lại nhiều lần truy sát thê tử của ta, khiến phu thê ta chia lìa. Ta hận không thể ăn thịt nàng ta, lột da nàng ta!"

Lúc quay lại nhìn phía đối diện, chỉ thấy Vương Dư đang vỗ tay mỉm cười, hiển nhiên là rất hài lòng.

"Tốt. Tấm lòng của Cù lang quân ta đã hiểu rõ."

Một đao vừa rồi của hắn, đã hoàn toàn đoạn tuyệt quá khứ.

Lúc này, nhìn nữ tử nằm dưới đất, chết không nhắm mắt, trong lòng ta không khỏi dâng lên một nỗi cảm thương của câu “thỏ chết cáo buồn.”

Đang thất thần, Cù Hoàng chợt quay sang ta, giọng trầm xuống: "Sầu Dư, người hại nàng giờ đã chết, nàng vẫn không chịu quay lại bên ta sao?"

Một câu ấy khiến hai người còn lại trên ghế đều biến sắc.

"Hử? Ý gì đây?" là Vương Dư hỏi.

"Cù đại phu, xin cẩn trọng lời nói!" là Mộ Dung Thùy cảnh cáo.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Vương Dư, Cù Hoàng chỉ tay về phía ta, khẩu khí cứng nhắc: "Vương Tư Đồ, đây chính là thê tử của ta."

"Ngày ấy, nàng không từng thay đổi, đích thân hầu hạ mẫu thân ta ba năm trời không oán thán. Về phẩm đức, dung mạo, ngôn hạnh, đều vượt xa kẻ độc ác kia. Nếu không phải bị bức đến đường cùng, ta nào nỡ hòa ly với nàng?"

Ta lặng lẽ nghe hắn kể lể, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác hoang đường.

Mộ Dung Thùy thấy ta trầm mặc, nhướng mày, giọng đầy kiêu ngạo: "Ta không phải quyền quý trong triều, cũng chẳng có gia sản ngàn vạn lượng, nhưng dù có núi đao chảo dầu trước mặt, người ta cưới sao có thể nhường cho kẻ khác?"

Cù Hoàng há miệng, định phản bác, nhưng lại bị một câu của Vương Dư đè bẹp: "Chuyện riêng giữa ba người các ngươi, không cần ta phân xử."

Y lại quay sang Cù Hoàng vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi còn việc gì nữa?"

Cù Hoàng mấp máy môi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, cúi đầu: "Không còn."

Sau đó, Vương Dư lại quay sang Mộ Dung Thùy: "Ngươi thì sao? Còn việc gì?"

"Ta thì... còn nhiều lắm." Mặt Mộ Dung Thùy không đổi sắc: "Quân lính, binh mã, lương thảo, lần này ta đến Bắc Nghiệp, đường xa vạn dặm, toàn bộ hậu cần đều cần ngươi giải quyết."

Không ngờ, Vương Dư vừa nghe liền vung tay áo: "Đi đi đi! Xe ngựa, binh khí thì ta giúp, mấy cái khác, ngươi đi tìm kẻ khác mà xin xỏ!"

"Thế là đủ rồi." Mộ Dung Thùy gật đầu, liếc nhìn Cù Hoàng, lại liếc ta, bất ngờ cúi mình hành lễ: "Ta không có gì báo đáp, chỉ dâng một đao."

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy phu quân rút thanh bảo đao bên hông, bên tai lập tức vang lên tiếng gầm rú.

Giữa sân, tán cây xanh rợp, bầu trời trong xanh, đôi mắt thiếu niên màu lục cầm đao múa như rồng bay, ánh đao tuyết trắng lấp lánh giữa bóng cây, khiến người ta nhất thời chẳng phân biệt được là đao mạnh hơn, hay vũ đạo đẹp hơn.

Một màn múa kiếm kết thúc, Mộ Dung Thùy đứng giữa sân, tay cầm đao, không thở gấp, không đổ mồ hôi, hô hấp vẫn như thường.

Vương Dư khẽ vỗ tay, tâm tình hiển nhiên rất vui vẻ.

Lại nhìn người còn lại trong sân, mặt như tro tàn, hai hàm răng run rẩy, chẳng bao lâu sau, chiếc ngọc quan trên đỉnh đầu bất ngờ vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất, vỡ thành từng mảnh bụi vụn!

Lúc này, dưới bầu trời đêm đầy ánh sao bỗng nổi lên một làn gió nhẹ, cuốn theo cái nóng oi ả đến sân viện. Dưới tán liễu xanh mướt đẫm sương, từ xa Mộ Dung Thùy nhìn ta, giữa chân mày vương nét dịu dàng.

Ta hiểu, đây là lúc phải rời đi, cũng là lời nhắc nhở ta phải đưa ra một lựa chọn.

"Đợi thiếp một chút."

Trước khi rời đi, ta cởi chiếc áo choàng trên vai, phủ lên thi thể thê thảm của nữ nhân kia.

Thực ra, huyện chủ Văn Chiêu có vóc dáng nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì chẳng khác nào những cô nương bình thường vẫn thấy ngoài phố xá.

Sau đó, ta tiến đến, nắm lấy tay phu quân: "Chúng ta đi thôi."

Trên xe ngựa, hai người bọn ta ngồi đối diện nhau. Mộ Dung Thùy không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn lụa, chậm rãi lau chuôi bảo đao, thần sắc vô cùng thư thái.

Ta vẫn còn cảm giác sợ hãi: "Lúc nãy ở chỗ Vương Tư Đồ, thiếp cứ tưởng chàng định giết hắn."

Đối phương nghe vậy khẽ cười: "Nếu ta giết người cũ của nàng ngay trước mặt, thì có khác gì tên cặn bã Cù Hoàng kia?"

Dừng một chút, giọng điệu chàng ta chợt thay đổi: "Nhưng, nếu nàng thật sự đi cùng hắn, thì hôm nay Cù đại phu đã sớm là một cái xác rồi."

Thấy phu quân nói nhẹ nhàng như không, ta chỉ còn biết cười gượng.

Mộ Dung Thùy đặt đao sang một bên, vung tay kéo ta vào lòng: "Nàng muốn cùng ta quay về Trần Quận không?"

"Tại sao lại phải về?"

"Thu sang rồi, ta cần phải lên phía Bắc. Nếu nàng không muốn bị chú ý ở Lạc Kinh, thì hãy theo ta về Trần Quận, bái đường đàng hoàng, làm đủ các nghi lễ, dù sao thành hôn cũng cần có quy củ."

Ta từng gả cho Cù Hoàng, dù là chính thất nhưng lại bị bỏ rơi, bởi thế đối với mấy nghi lễ này cũng chẳng còn mong chờ gì.

Thế nhưng, nhìn vào ánh mắt rực cháy chân thành của nam nhân bên cạnh, trong lòng ta lại dâng lên một niềm vui không tên.

Đầu thu, Lạc Kinh mưa liên tục ba ngày.

Khi mưa rơi rả rích, bọn ta đã trở lại Trần Quận. Hai tháng không gặp, sắc mặt và tinh thần phụ thân đều tốt lên rất nhiều, thậm chí còn lớn tiếng đòi mở một quán bánh đậu ở Trần Quận.

Ta rút chút tiền trong sính lễ, thuê cho ông một gian cửa tiệm nhỏ, lại tìm thêm hai người làm thuê giúp đỡ, cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng mở được cửa hàng bánh đậu.

Có lẽ bởi vì đây là cửa tiệm của nhà Long Tương tướng quân, việc buôn bán rất khấm khá. Cũng nhờ quán bánh này, ta làm quen được không ít nương tử của các gia tộc lớn ở Trần Quận.

Lúc rảnh rỗi, họ thường hỏi ta những câu kỳ lạ: "Giang nương tử, Long Tương tướng quân có phải là mắt xanh, râu rậm, vai rộng lưng to không?"

"...Chàng ấy không để râu, cũng không phải người to lớn."

Mỗi lần ta trả lời như vậy, họ lại tròn xoe mắt, miệng liên tục xì xào : "Sao lại thế được?"

Cũng có người nói bóng nói gió, muốn gửi gắm vài tiểu nữ tử bên cạnh ta. Chủ yếu là thứ nữ hoặc con thiếp thất trong nhà, lấy cớ tướng quân sống cô đơn, muốn đưa người đến để ta đỡ vất vả.

Đối với những chuyện này, Mộ Dung Thùy luôn cự tuyệt thẳng thừng. Nếu có ai tự tiện đưa người đến, thậm chí còn bị chàng ta đích thân tới tận nhà khiển trách, khiến đôi bên đều mất mặt.

Lâu dần, không còn ai dám nhắc đến chuyện đó nữa.

Hôm ấy, khi ta đi ngang qua khu vườn bỏ hoang, bỗng nhiên nhớ đến nữ nhân từng chải đầu quay mặt vào tường ấy.

Ta đến hỏi Mộ Dung Thùy, thì thấy gương mặt chàng ta chợt sa sầm, lại càng làm ta tò mò: "Phu quân, nàng ấy là thiếp trong phòng chàng, cứ để trong vườn hoang cũng không hay."

Không ngờ phu quân bỗng bật cười to: "Thiếp trong phòng ta? Không phải ai cũng xứng làm chuyện đó đâu!"

"Nhưng... nhưng ai cũng nói đó là thiếp của chàng..."

"Vậy sao?"

Nói đến đây, trong đôi mắt xanh của Mộ Dung Thùy ánh lên vẻ tinh quái: "Đã thế, nếu nàng là chủ mẫu, thì việc giữ hay bỏ thiếp, tự nàng quyết định đi."

"Hả? Thiếp sao?"

Chưa kịp phản ứng, chàng ta đã gọi người mở khóa, đích thân đưa nữ nhân kia đến trước mặt ta.

Chỉ thấy đầu tóc nữ nhân rối bù, mặt mày lem luốc, ánh mắt dại đi, miệng há ra mà không phát ra âm thanh nào. Khi được thả ra, nàng ta lập tức lao đến chân Mộ Dung Thùy dập đầu liên tục, đến mức máu me đầy đất.

Ta động lòng trắc ẩn, định gọi tì nữ đỡ nàng ta dậy.

Không ngờ nàng bỗng ngẩng đầu gào rú, miệng há to, nhưng bên trong lại là một khối thịt đen cháy, lưỡi của nàng ta đã bị thiêu cháy!

Ta sợ hãi hét lên một tiếng, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ!

Mộ Dung Thùy nhìn ta chằm chằm, thần sắc vô cảm: "Nàng không nghĩ rằng chính ta hại nàng ta ra nông nỗi này đấy chứ?"

"...Thiếp... thiếp không biết."

"Vậy sao?"



Thấy ta run rẩy không nói nên lời, Mộ Dung Thùy tháo bảo đao bên hông, nhẹ nhàng đưa cho ta: "Đao này giao cho nàng, lúc nào muốn giết ta, cứ xuống tay. Ta tuyệt đối không chống cự."

Dĩ nhiên ta không thể nhận lấy thanh đao đó.

Mộ Dung Thùy chờ một lúc, rồi lẩm bẩm: "Nàng sợ ta như thế, làm sao có thể thật lòng yêu ta?"

Nói xong liền vung tay áo bỏ đi.

Chờ chàng ta đi khỏi, sát bên ta là Sát Mặc mới tiến lên: "Đại nương tử, người thật sự khiến lang chủ đau lòng rồi. Nữ nhân kia đúng là do lão lang chủ đưa tới hầu hạ, nhưng sau đó bị người khác xúi giục, đã bỏ thuốc câm vào thức ăn của lang chủ..."

"Thuốc câm?"

"Phải, sau đó chuyện bại lộ, nàng ta liền nuốt nốt phần thuốc còn lại, từ đó bị lang chủ nhốt trong vườn."

Lúc này ta mới hiểu, vì sao khi ấy giọng nói của Mộ Dung Thùy lại khàn khàn, khô ráp đến thế, trong lòng trào dâng nỗi hối hận không thể tả.







30 lượt thích

Bình Luận

Nhung
1 tuần trước
Truyện hay dịch rất mượtttt