SẮC XANH VÔ TẬN NƠI THÂM VIỆN

Chương 11: 36-38

Avatar 54321
2,323 Chữ


CHƯƠNG 36

Cứ như vậy, ta lấy thân phận đại nương tử mà ở lại trong phủ.

Là Long Tương tướng quân, Mộ Dung Thùy quen biết tuy không rộng rãi, nhưng lại cực kỳ bận rộn, thường đến nửa đêm mới trở về.

Ta từng nghi ngờ chàng có đi tửu quán hay thanh lâu giao tiếp cùng bằng hữu, nhưng y phục chàng thay ra không hề mang theo hương phấn son, ngược lại, thường thấy vết máu.

Kỳ lạ là, những lúc trời tối, nhờ ánh nến mà ta đã lén quan sát, cũng chẳng thấy vết thương nào trên người chàng.

Hôm nay ta đã dùng cơm, đợi mãi đến tối cũng chẳng thấy chàng về, bèn vô vị dạo quanh trong viện, chợt thấy mấy tỳ nữ tháo bỏ hoa trắng và liễn tang, lại dán lên đó chữ hỷ màu đỏ, không khỏi bước tới ngăn lại.

“Đại ca hôm qua còn đang nằm trong linh cữu, sao hôm nay đã dán hỷ?”

Mấy tỳ nữ ngơ ngác: “Là Lang chủ bảo bọn nô tỳ làm vậy.”

Chàng lại dám hành sự như thế?!

Ta giơ tay ôm trán, đau đầu không thôi: “Các ngươi cứ treo lại liễn tang như cũ. Còn chữ hỷ, chỉ cần dán trong phòng phía tây là được, không cần phô trương quá mức.”

Vài người đưa mắt nhìn nhau, hiện rõ vẻ lưỡng lự do dự.

Bất chợt, ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Lang chủ từng dặn, mọi việc trong phủ đều nghe theo chỉ thị của đại nương tử.”

Nghe giọng nói, ta nhìn ra, thấy Sát Mặc, Sát Nghiên như trải qua một trận sương gió, mệt mỏi bước vào, ta cũng không mấy ngạc nhiên: “Tướng quân của các ngươi đâu?”

Hai người thần sắc lo lắng, chỉ liên tục cười khổ: “Mấy hôm nay tấu chương để dồn ép Lang chủ, được dâng lên Thánh thượng nhiều như tuyết rơi đầy trời, lại còn bị Cù Đại phu lấy lý do lãng phí quân bị mà trực tiếp tâu lên trước Thánh thượng…”

“Thánh thượng nổi giận lôi đình, e rằng khó yên ổn được rồi.”

Nghe đến ba chữ kia, ta nhạy bén hỏi lại: “Cù Đại phu ?”

“Vâng, chính là Cù Hoàng – Quang Lộc Đại Phu!”

Ta vừa hỏi, Sát Mặc luôn miệng oán than không dứt: “Chính vì tên đó liên tiếp dâng sớ phản đối, tám ngàn giáp sắt mà Lang chủ xin phê duyệt cũng bị đổi hết thành giáp mây, vài bản tấu gần đây cũng bị Tư Đồ Vương đánh trả về rồi…”

Nghe đến đây, ta trầm mặc không nói.

Đêm đã khuya, hai người cáo từ rời đi, lại đợi thêm một lúc, mới nghe tiếng vó ngựa lộc cộc nơi cổng lớn, chẳng bao lâu, liền thấy Mộ Dung Thùy khoác áo lông hạc màu mực, trong màn đêm bước vào sân.

Thấy liễn tang trên cửa vẫn còn, sắc mặt chàng lập tức trầm xuống: “Ta đã bảo các ngươi dỡ linh đường, thay bằng hỷ trướng đỏ, sao chẳng có động tĩnh gì?”

Ta vội vàng bước lên trước khi chàng nổi giận, nói rõ: “Là ta bảo họ dừng lại.”

Lời vừa dứt, trong viện lặng như tờ. Mộ Dung Thùy khẽ quay mắt đi, ho nhẹ một tiếng: “Các ngươi làm rất tốt.”

Uy nghi tích lũy bao năm của chàng khiến người ta e sợ, ta thấy mấy nữ tỳ cúi gằm đầu xuống, bèn nhẹ giọng hỏi: “Chàng cho là ta tự ý làm càn?”

Đối phương cười khẽ một tiếng: “Làm gì có.”

Ta không đoán ra tâm ý chàng, đành chậm rãi giải thích: “Chuyện này ta làm không phải vì người ngoài, mà là vì chàng.Người mẹ hiền thì con mới hiếu, huynh tử tế thì em mới thuận. Chàng làm vậy cũng không sai.”

Nghe ta nói thế, đôi mắt xanh biếc kia chăm chú nhìn ta không chớp, ánh nhìn ấy khiến sống lưng ta phát lạnh: “Nhưng chàng vừa thăng chức Long Tương tướng quân, bao nhiêu người đỏ mắt ghen ghét, lúc này mà hành sự bốc đồng, lại dễ bị miệng lưỡi thế gian chèn ép, càng khiến bản thân khó xử hơn.”

Nói một hơi xong, ta không dám nhìn chàng nữa.

Không ngờ chàng lại chăm chú nhìn ta, chợt bật cười, khóe môi cong cong, một tay nâng mu bàn tay ta áp lên mặt mình mà khẽ vuốt:

“Sao lời nàng nói, từng chữ đều hay đến vậy?”

“Sau này phải nói nhiều hơn nhé, ta rất thích nghe.”

Ta: ……



Chương 37

Hôm đó, cuối cùng Mộ Dung Thùy cũng về nhà từ rất sớm.

Chàng ta ăn vận khác lạ, tóc đen nhánh, phần tóc mai kết thành mấy bím nhỏ buông sau tai, càng tôn thêm vẻ tà mị sắc sảo giữa chân mày đuôi mắt: “Hôm nay ta đã gửi thiếp bái kiến cho Tư Đồ đại nhân, nàng đi cùng ta chứ?”

Thấy chàng ta ăn mặc trang trọng, thần sắc nghiêm túc, ta không khỏi kinh ngạc: “Sao chàng lại muốn dẫn thiếp theo?”

Đối phương khẽ nhếch môi cười: “Mặt mũi ta khó coi, lại ăn nói vụng về, chi bằng để nàng ứng đối khéo léo hơn, chẳng phải tốt hơn sao?”

… “Được thôi.”

Đợi ta rửa mặt trang điểm xong, hai người cùng ngồi xe ngựa đến phủ Tư Đồ.

Vừa đến ngoài cửa lớn, đã nghe tiếng chuông khánh văng vẳng, âm điệu xa xăm như ẩn như hiện, qua lớp bóng cây lờ mờ, chỉ nghe được tiếng đàn tranh sáo trúc dìu dặt vang lên, réo rắt thấm vào lòng người.

Rẽ vào một hành lang dài, bên hồ nước dựng nên khán đài ca múa tráng lệ, dựa núi kề sông, sớm tinh mơ khói sương lững lờ, khiến cho đình đài lầu các chìm khuất trong làn sương mờ ảo.

Người giữ cửa vừa vào thông báo, tiếng nhạc tấu cũng lập tức dừng lại.

Chúng ta bước vào sân, liền trông thấy một vị công tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên chiếu, cả hai đều vận áo rộng màu đen, song khí chất hoàn toàn khác biệt.

Nếu nói Mộ Dung Thùy rực rỡ như vầng trăng sáng, hoa lệ như cầu vồng, thì Vương Dư lại như cơn gió mát trong rừng, tự có một phong thái tiêu dao xuất trần, chẳng câu nệ hình thức.

Chỉ là, vẻ mặt đối phương lạnh nhạt như sương tuyết, rõ ràng không hề hoan nghênh chúng ta.

Mộ Dung Thùy vung tay áo, nhàn nhạt nói: “Vị này chính là Tư Đồ đại nhân đương triều, nương tử có thể gọi là Vương lang quân.”

Ta cung kính hành lễ, Vương Tư Đồ chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn sang Mộ Dung Thùy: “Ngươi có biết mỗi ngày ta nhận được đều là tấu chương luận tội ngươi không?”

“Huynh cả vừa mất, ngươi còn có tâm tình cưới thê tử, vui thú tiệc tùng, có phải muốn ta dâng tấu chương xin giáng chức ngươi không?”

Vừa dứt lời, cung nữ bưng trà điểm tâm tiến lên, trong đó có một chén nước đậu trong vắt, Mộ Dung Thùy chỉ tay nói: “Nấu đậu làm canh, lọc hạt làm nước, Tư Đồ đại nhân có biết câu tiếp theo là gì chăng?”

Dù ta không biết nhiều chữ, nhưng cũng biết câu sau là: “Cùng sinh một gốc, cớ sao vội vàng giết nhau?”

Vương Dư khẽ cười một tiếng, vẻ mặt lại không rõ hỉ nộ: “Hà tất phải nói chuyện khó nghe?”

Ở Đại Nghiệp, từ trước tới nay là vương với mã cùng trị thiên hạ, người Vương gia nắm quyền bàn chính sự, có địa vị cực kỳ quan trọng trong triều. Ta sợ Mộ Dung Thùy lại lỡ lời xúc phạm, bèn vội vàng cúi người hành lễ: “Tư Đồ đại nhân, tiểu nữ có điều muốn thưa.”

Nghe vậy, Vương Dư liếc ta một cái, ẩn ý khinh thường.

Ta chẳng để tâm, khẽ giọng nói: “Muốn có hiếu thuận phải có lễ nghĩa, vốn nên như thế. Nhưng ở phủ Lang chủ tình thân nhạt nhẽo, huynh đệ tương tàn, sớm đã coi nhau như kẻ thù.”

Vương Dư lạnh nhạt nói: “Theo ý ngươi, hắn làm vậy là đúng?”

Nghe vậy, ta vội lắc đầu: “Tuyệt đối không phải.”

“Làm phụ thân chẳng ra phụ thân, làm huynh trưởng chẳng ra huynh trưởng, khó trách Lang chủ nhà ta sinh lòng không phục. Chỉ là dù có không phục cũng không nên khiến Tư Đồ đại nhân khó xử nơi triều đình.”

Nghe ta nói, Mộ Dung Thùy im lặng không nói gì.

Vương Tư Đồ đã lựa cách âm thầm giáng chức, ắt là đã nể tình, cũng vì thế mà dù Lang chủ cưới ta, cũng không treo lồng đèn đỏ rước dâu, chính là để không để lại lời gièm pha.

Vương Dư nghe đến đó mới khẽ thở dài.

“Thôi được, lời ngươi nói còn coi như lọt tai.”

Rồi quay sang Mộ Dung Thùy: “Nếu hôm nay ngươi không đến, mấy tấu chương kia ta đã trình lên thánh thượng, đỡ cho ta phí bao công sức.”

Ai ngờ Mộ Dung Thùy lại được đà lấn tới: “Vậy còn tám nghìn thiết giáp ta xin chuẩn bị…”



Nghe vậy, Vương Dư tức đến run người: “Ngươi đòi giáp sắt ta chế rồi, khiên sắt cũng làm rồi, nếu không nhờ ta xin phủ cho ngươi, ngươi cưới vợ còn phải đi thuê nhà!”

Mộ Dung Thùy nghe xong liền bật cười, ánh mắt lộ ra vài phần tà khí: “Ta xuất thân bần hàn, sao sánh được với thế gia của các ngươi?”

“Vậy thì tự đi Bộ Binh mà xoay sở!”

Hai người bắt đầu mặc cả qua lại, ta nghe mà đầu óc rối tung, vừa bưng bát nước đậu lên uống, thì thấy hai cung nữ tiến lên hành lễ.

“Lang chủ, Quang Lộc đại phu Cù Hoàng cầu kiến.”

CHƯƠNG 38

Nghe vậy, ta căng thẳng đứng bật dậy.

Thấy hai người trên chiếu lộ vẻ nghi hoặc, ta vội giải thích: “Ta là nữ nhân khuê các, không tiện gặp nam nhân bên ngoài.”

Vương Dư nghe vậy, khẽ gật đầu. Hai cung nữ liền lập tức khiêng đến một tấm bình phong hoa điểu, để ta lui ra sau tránh mặt. Không lâu sau, có hai tiếng bước chân từ xa tiến lại gần.

Ngay sau đó, ngoài bình phong vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cù Hoàng: “Tại hạ không biết Long Tương tướng quân cũng có mặt, thật thất lễ.”

Mộ Dung Thùy chẳng thèm đáp.

Không khí lập tức trở nên lúng túng, Vương Dư kịp thời cười nói: “Ồ, huyện chủ cũng tới.”

“Tham kiến Tư Đồ đại nhân.”

Nghe được giọng nữ nhẹ nhàng xa lạ ấy, cổ ta đột nhiên thấy bỏng rát.

Im lặng một lát, Cù Hoàng lạnh giọng nói: “Vừa hay hôm nay tướng quân cũng có mặt, trước mặt Tư Đồ đại nhân, chẳng bằng nói rõ cho Cù mỗ biết, vì sao lại liên tiếp chém ba tên giám công của ta?”

“Hừ, phế vật chiếm chức, chém còn bẩn đao ta!”

“Tướng quân, xin ngài cẩn trọng lời nói!”

Mộ Dung Thùy cười lạnh, ẩn ý đe dọa: “Cù đại phu, xông pha sa trường là ta, còn ngồi sau bàn chuyện là ngươi, hợp lý chăng?”

“Tướng quân, chẳng lẽ Đại Nghiệp thiếu một người như ngươi?”

“Ha, đúng là không thiếu ta. Tháng sau cứ để Cù đại phu bắc tiến đi, với tài ăn nói thế này, chắc chắn chặn được mười vạn đại quân Hồ Hạt!”

“Ngươi!”

Thấy hai người sắp cãi vã, Vương Dư kịp thời can thiệp: “Hồ Hạtliên tiếp hạ mười thành phía bắc, tướng quân sốt ruột cũng là lẽ thường. Hơn nữa, thánh thượng đã giao ngươi giám sát chế tác vũ khí, ngươi là người chịu trách nhiệm chính, sao có thể ngồi nhìn mặc kệ?”

Cù Hoàng vội nói: “Nhưng bọn chúng đều là người Quý phi cài vào, ta cũng chỉ có thể từ từ mà làm thôi!”

Lời chưa dứt, Mộ Dung Thùy bỗng lạnh giọng chen vào: “Cù đại phu đừng quên, lúc trước ngươi được vào Nội các chấp chính, chẳng phải cũng do Quý phi tiến cử sao.”

“Hừ.”

Một tiếng cười nhạt vang lên, thái độ của Vương Dư đã rõ.

“Tư Đồ đại nhân nghi ngờ lập trường của ta sao?”

Ta có thể tưởng tượng lúc này vẻ mặt hai người kia chắc chắn là lạnh lùng và thờ ơ.

Bầu không khí ngưng đọng, chợt nghe một tiếng leng keng, bên ngoài bình phong bất ngờ vang lên tiếng kêu thảm.

Ta hoảng hốt, tấm bình phong hoa điểu trước mặt đột nhiên đổ xuống. Chỉ thấy Cù Hoàng cầm trường kiếm, siết chặt một nữ tử nhỏ nhắn, lưỡi đao sáng loáng kề sát cổ nàng ta, máu lập tức phun như suối!

Chỉ trong chớp mắt, tiếng la hét kinh hoàng của các cung nữ vang dội khắp sân.

Nhìn lại, cuống họng của vị huyện chủ trong tay chàng ta đã bị cắt, vẫn cố gắng giữ lại một hơi thở cuối cùng: “Cù lang… ngươi… sao có thể… đối xử với ta…”

Chưa dứt lời, Cù Hoàng đã buông tay.

Thân thể nhỏ bé kia lập tức ngã vật xuống đất, ngay dưới chân ta, tứ chi vẫn còn co giật.

Ta sững người tại chỗ, nhìn người cầm kiếm chỉ hơi cúi đầu, trên gương mặt tuấn tú ánh lên một tia ngơ ngác.

“Giang Sầu Dư… sao ngươi lại ở đây?”


30 lượt thích

Bình Luận

Anh Nguyen
5 ngày trước
Truyênn hay dịch mượt......
Nhung
1 tuần trước
Truyện hay dịch rất mượtttt