Đứa trẻ này nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng lại có một trái tim vô cùng ấm áp và dịu dàng, luôn suy nghĩ cho người khác.
Ngoài việc có cơ thể khỏe mạnh, Lục Chiết còn hơn người khác về vẻ bề ngoài lẫn năng lực Công ty mới thành lập một thời gian ngắn đã nhận được không ít hợp đồng, thậm chí vấn đề về thân thế từng là trẻ trong cô nhi viện trước đây của Lục Chiết cũng không còn là trở ngại.
Nếu không phải vì bệnh nan y, Lục Chiết và Tô Từ sẽ là một đôi hoàn hảo, làm sao lại gặp phải cảnh cha mẹ phản đối?
Lục Chiết nhìn về phía bộ dáng thiếu nữ tươi cười với Quý Trì, môi mỏng của hắn hơi mím lại, ánh mắt tối sầm xuống.
Ông chủ Phương cảm thấy tiếc nuối thay cho Lục Chiết, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Đối với hạng mục mới nhận này, chú có một số ý tưởng khác. Chúng ta nhanh chóng ăn xong rồi trở về công ty, thảo luận thêm một chút."
Lục Chiết hạ mi mắt: "Dạ."
Tô Từ biết Quý Trì sẽ bị đánh chết, nhưng không biết ai là người sẽ ra tay.
Cô nghĩ bản thân sẽ quan sát những người xung quanh Quý Trì trong vài ngày tới.
Buổi sáng, trong mắt cô vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ, khi ra khỏi phòng thì gặp Quý Trì cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Chàng trai vẫn mặc bộ đồ màu đen như mọi khi, phía sau còn đeo một chiếc ba lô màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, thật sự rất cuốn hút.
"Chào buổi sáng." Tô Từ chủ động chào hỏi cậu.
Quý Trì thấy vẻ buồn ngủ trong mắt cô, cùng với vài sợi tóc rối rũ xuống mặt, khuôn mặt trắng nõn của cô càng thêm dịu dàng, khiến cậu không dám nhìn lâu: "Chào buổi sáng."
Tô Từ hỏi Quý Trì: "Cậu chuẩn bị đi làm sao?"
Quý Trì trả lời: “Ừ.”
Tô Từ nói: "Ăn xong bữa sáng tôi sẽ đi cùng cậu. Đồ uống của cửa hàng cậu khá ngon, tôi cũng muốn mua một ly."
Tô Từ là đại tiểu thư, muốn uống đồ uống thì cần gì phải tự mình đi mua?
Cô có thể trực tiếp gọi giao hàng hoặc bảo người hầu trong nhà đi mua là được.
Nhưng Quý Trì cũng không nói thêm gì.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Từ cùng Quý Trì ra ngoài.
Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp, không quá gay gắt.
Đoạn đường Quý Trì thường đi làm là từ biệt thự đến trạm xe buýt, sử dụng phương tiện công cộng. Cậu ấy không muốn phiền tài xế của nhà họ Tô.
Dù sao thì cậu cũng chỉ là một người làm công, sao có thể ngồi xe sang trọng để đi làm?
Tô Từ đã quen với việc sống trong nhung lụa, cô vốn dĩ không muốn cùng Quý Trì ngồi xe buýt: "Lên xe thôi."
Quý Trì không lên xe.
"Dù sao cũng tiện đường, cậu lên xe đi. Chẳng lẽ cậu còn muốn lãng phí tiền của mình để đi xe buýt sao?" Tô Từ ngồi ở ghế sau, nghi hoặc nhìn Quý Trì đang đứng ngoài xe.
Quý Trì không chần chừ nữa, cậu mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi xuống: "Cháu làm phiền bác rồi." Cậu lễ phép cảm ơn tài xế.
Tài xế nhanh chóng đáp lại: "Thiếu gia Quý Trì khách khí quá rồi."
Dọc đường đi, không khí trong xe rất yên tĩnh.
Tô Từ dậy sớm, cô dựa lưng vào ghế, cảm thấy mệt mỏi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên gương mặt của cô, như thể thoa một lớp ánh sáng dịu dàng, xinh đẹp như một tiểu yêu tinh.
Qua kính chiếu hậu Quý Trì thu ánh mắt, không dám nhìn lâu.
Xe dừng lại bên ngoài cổng trung tâm mua sắm.
Quý Trì xuống xe, so với ngày thường phải chen chúc đi xe buýt, thì hôm nay cậu đến sớm hơn mười mấy phút.
Trên xe, vì Tô Từ ngủ được một chút nên tinh thần cô tốt hơn. Cô cảm thấy vì Lục Chiết, bản thân thật sự đã hy sinh quá nhiều.
Một lần trước là dậy sớm leo núi để nằm vùng, giờ đây còn phải đi quan sát hung thủ.
Kỳ thực, cô đã nghĩ đến ngày Quý Trì phải chết, sẽ bắt cậu ấy ở yên trong biệt thự nhà họ Tô.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của anh trai và bị giáo huấn, Tô Từ nhận ra rằng việc giữ Quý Trì trong biệt thự nhà họ Tô không ra ngoài cũng không chắc chắn có thể ngăn chặn chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đến lúc đó, có thể sẽ có lý do nào đó khiến Quý Trì bắt buộc phải ra ngoài. Hoặc là, cậu ấy có thể gặp chuyện không may tại ngay biệt thự của nhà họ Tô?
Vì vậy, Tô Từ cảm thấy biện pháp tốt nhất vẫn là tìm ra người sẽ giết chết Quý Trì.
Nếu không tìm thấy, cũng không còn cách nào khác, rốt cuộc cô đã cố gắng hết sức.
Tiệm trà sữa đã mở, nhân viên trong tiệm thay đồng phục và chuẩn bị vào vị trí.
"Quý Trì, chào buổi sáng. Hôm nay mình mang theo hai phần bữa sáng, cậu có ăn không? Mình sẽ chia một phần cho cậu." Đinh Tiểu U thấy Quý Trì đến, cô chạy lên phía trước.
Quý Trì lạnh lùng từ chối: "Tôi đã ăn sáng rồi, cảm ơn."
"Tiểu U, tôi cũng chưa ăn sáng, cô chia cho tôi một phần đi." Một nam nhân viên trêu ghẹo.
Đinh Tiểu U trừng mắt liếc đối phương: "Tôi giữ lại để ăn trưa."
"Ôi trời, đại mỹ nhân hôm qua lại đến nữa rồi." Nam nhân viên thấy Tô Từ bước vào tiệm, lập tức vỗ Quý Trì: "Cậu đến cùng bạn của cậu sao?"
Quý Trì không nói gì, cậu ấy đi vào phòng nghỉ để thay đồng phục nhân viên.
Đinh Tiểu U nhịn không được mà nhìn về phía cô gái có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Đối phương không chỉ xinh đẹp mà còn có khí chất tốt, trang phục trên người càng không cần phải bàn.
Chỉ cần nhìn là biết cô gái này được nuôi dưỡng rất tốt.
Đinh Tiểu U cắn môi, đẩy nam nhân viên ra, giọng điệu có chút gắt gỏng: "Đi làm đi, anh còn chưa làm mà đã muốn lười biếng rồi sao?" Cô ta kéo rèm cửa lên rồi đi ra phía sau cửa hàng.
Tô Từ không vội gọi đồ uống, cô đi đến một cái bàn nhỏ ở góc bên trong tiệm và ngồi xuống, nơi này có tầm nhìn rất tốt.
Cô cảm thấy nhàm chán rồi nâng má, thỉnh thoảng đánh giá nhân viên trong tiệm.
Đồng thời, tin tức về bọn họ cũng đã được gửi đến điện thoại của cô.
Tô Từ cảm thấy khóa học cứu người này cô làm càng ngày càng tốt.
Cô xem qua thông tin về nhân viên một, họ đều rất bình thường, không có gì đặc biệt chú ý.
Tính cách của Quý Trì thì trầm tĩnh, không nói nhiều, cũng không phải kiểu người dễ dàng bị trêu chọc.
Tô Từ rơi vào trầm tư.
"Xin lỗi, xin nhường đường một chút." Cây lau nhà trong tay Đinh Tiểu U dừng lại ở chân Tô Từ.
Tô Từ lấy lại tinh thần. Cô nhìn xuống, phối hợp đứng lên, nhường chỗ để đối phương tiện lau nhà.
Khi ở gần, Đinh Tiểu U nhận ra cô gái này càng thêm xinh đẹp, là loại xinh đẹp khiến người khác phải ngẩn ngơ.
Đôi mắt có chút ướt át nhưng vẫn tỏa sáng, đuôi mắt có một nốt ruồi son, mang một loại sức hút khó tả. Làn da rất trắng, không có chút tỳ vết nào, ngay cả môi cũng lấp lánh ánh hồng.
Quan trọng nhất chính là, đối phương đang để mặt mộc.
Đinh Tiểu U kéo cây lau nhà, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên chân của cô gái. Cô mang giày xăng đan màu đỏ nhạt, lộ ra đầu ngón chân trắng hồng đáng yêu.
Cô ta lại nghĩ đến bản thân. Cùng là con gái, tuy chân của cô ta không lớn, nhưng lòng bàn chân và mu bàn chân đều rất thô ráp, hoàn toàn không thể so với sự mịn màng và trắng hồng của cô gái này được.
Cô gái này được nuôi dưỡng rất tốt, hoàn toàn khác với cô ta, người đã sớm ra ngoài làm việc để trợ cấp cho gia đình.
Đối phương thật may mắn khi sinh ra đã được sống như vậy.
Dù vậy, trông cô gái này giống một cô công chúa được nuôi dưỡng kĩ càng như vậy thì chắc chắn có tính cách cao ngạo, không giống như cô ta, một cô gái biết cảm thông và hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.
Hoàn cảnh gia đình của cô ta và Quý Trì giống nhau, đều là những đứa trẻ trải qua khó khăn, không ai có thể hiểu Quý Trì hơn cô ta.
Tô Từ cũng không nhận ra bản thân đã bị âm thầm so sánh. Cô tiếp tục xem tài liệu trên điện thoại, đồng thời quan sát những nhân viên khác.
Nhà họ Lục là có sản nghiệp cực kì lớn mạnh. Khi Lục Chiết được nhận về, Lục Trầm biết con trai muốn mở công ty thì lập tức vung tay cho Lục Chiết tòa nhà nằm trong trung tâm thành phố làm văn phòng.
Công ty của Lục Chiết nằm ở đây, gần trung tâm mua sắm.
Tối qua, ông chủ Phương làm việc đến khuya, hôm nay tinh thần không được tốt, nên chú ấy ghé qua quán đồ uống bên này để mua một ly cà phê, không ngờ lại gặp Tô Từ.
"Tiểu Từ." Ông chủ Phương chủ động chào hỏi.
Tô Từ ngước mắt, thấy là người quen, cô nở nụ cười: "Chú Phương, thật trùng hợp."
Ông chủ Phương cười tiến lại gần: "Chú đến đây mua một ly cà phê để tỉnh táo, sao cháu cũng ở đây thế?"
"Đồ uống ở đây khá ngon ạ." Tô Từ đã lâu không gặp ông chủ Phương: "Nhóc Khoái Nhạc dạo này có khỏe không ạ?"
Khi nhắc đến con trai, gương mặt của ông chủ Phương tràn đầy tình thương của cha và nụ cười: "Hiện tại thằng bé đã đi được rồi, không khác mọi người là mấy, thích nghi với chân giả rất tốt. Tháng chín khai giảng, chú chuẩn bị đưa nó đi nhà trẻ."
Tô Từ rất thích em Khoái Nhạc, vì nó hiểu chuyện và ngoan ngoãn: "Vậy thật tốt quá, đến lúc đó hai đứa em trai của cháu cũng đi nhà trẻ."
Chú Phương nói chuyện một chút, mới biết nhà trẻ mà hai đứa em của Tô Từ đăng ký cũng cùng chỗ với mình. Dù học phí ở đó đắt đỏ, nhưng vì chú ấy muốn cho con trai những điều tốt nhất, nên vẫn cắn răng cho con mình theo học.
Con cái của nhà họ Tô cũng đi nhà trẻ đó, xem ra chú ấy đã lựa chọn đúng nhà trẻ rồi.
"Hy vọng đến lúc đó các em ấy sẽ cùng một lớp, có thể trở thành bạn tốt." Tô Từ cảm thấy tính cách của ba đứa trẻ đều rất giống nhau, ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cũng sẽ không quậy phá.
Ông chủ Phương cười: "Cái này còn cần xem bọn nhỏ có duyên hay không."
Trò chuyện vài câu, ông chủ Phương còn phải quay về làm việc,nên chú ấy không nói thêm gì với Tô Từ, chú ấy đi đến quầy thu ngân gọi đồ uống.
Nhìn chàng trai trước mặt, ông chủ Phương bất ngờ quay đầu nhìn Tô Từ đã ngồi lại vị trí của mình.
Một ý nghĩ không hay, không thể kiềm chế trào ra từ đáy lòng của chú ấy.
Khi trở lại công ty, ông chủ Phương thấy Lục Chiết đang cầm văn kiện đi ra khỏi văn phòng.
"Số liệu ở đây có thiếu sót, anh kiểm tra lại một chút." Lục Chiết đưa văn kiện cho một nhân viên. Khuôn mặt hắn tuấn tú thêm phần lạnh lùng, cho dù không dặn dò thì đối phương cũng theo bản năng mà khẩn trương.
"Chú Phương." Lục Chiết quay đầu lại, vừa lúc thấy chú Phương đang cầm cà phê.
Lục Chiết rất tinh tế: "Phòng nghỉ ngơi không có cà phê sao? Đợi lát nữa cháu sẽ cho người đi mua."
"Việc nhỏ như vậy, để bộ phận nhân sự xử lý." Ông chủ Phương nhìn Lục Chiết, vẻ mặt có chút do dự và rối rắm.
Hôm nay, Lục Chiết mặc một chiếc áo sơ mi trắng chất liệu rất tốt, cúc áo được cài chặt đến chỗ cao nhất của cổ áo, trông vừa nghiêm túc lại vừa có cảm giác không được chạm vào.
Vòng eo hắn thon gọn, xắn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay rắn rỏi, mang lại cảm giác của một thiếu niên thanh tú, nhưng cũng có thêm vài phần trầm ổn của người đàn ông.
Khí chất của hắn thật sự rất cuốn hút.
Lục Chiết nhận ra sắc mặt của ông chủ Phương có chút kỳ lạ: "Có chuyện gì sao?"
Ông chủ Phương muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng lên tiếng: "Lúc nãy chú đi mua cà phê thì thấy Tiểu Từ cũng ở trong tiệm đồ uống. Hiện tại cô bé chắc chưa rời đi, cháu không cần cả ngày bận làm việc, cô gái trẻ cũng cần có người bên cạnh làm bạn."
Ông chủ Phương để nghị với hắn: "Tiểu Từ chắc là còn trong tiệm đồ uống, chưa rời đi đâu. Nếu không, hôm nay cháu nghỉ một ngày, đi dạo phố cùng cô bé đi?"
Lục Chiết cười khẽ: "Không cần đâu, em ấy biết cháu gần đây đang lo một hạng mục lớn, em ấy bảo cháu không bận nữa thì tìm em ấy."
Tuy rằng có đôi khi Tô Từ rất dính người và có thể khiến người khác cảm thấy mệt mỏi,
nhưng cô cũng không phải là người ngang ngược vô lý. Biết Lục Chiết bận rộn, cô sẽ ngoan ngoãn chờ hắn.
Ông chủ Phương không nhịn được mà liếc nhìn Lục Chiết một cái, cảm thấy Lục Chiết không biết cố gắng.
Chàng trai kia không chỉ có khí chất giống với Lục Chiết, mà còn ở nhà họ Tô, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sẽ có chuyện xảy ra.
Hơn nữa, mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận một điều rằng chàng trai kia có một cơ thể khỏe mạnh.