Nghe thấy Triệu Ưu Ưu nhận là cô ta cứu người, Lăng Huệ kích động nắm chặt tay cô ta: "A, thật sự là cậu sao! Thế mà bọn họ còn đoán có phải là hoa khôi Khương Mộng Kỳ hay không. Sao bọn họ không nghĩ đến tính cách cô ta cao ngạo như vậy làm sao có thể cứu người?"
Triệu Ưu Ưu chỉ cười cười.
Ngày hôm qua có một cậu bé ngã trên mặt đất, đầu gối có bị trầy xước. Cô đã đỡ cậu bé dậy, rồi còn dùng khăn giấy giúp cậu băng lại miệng vết thương. Khi ba mẹ của cậu bé đến đã cảm ơn cô rối rít, nhưng cô không ngờ rằng họ lại viết thư cảm ơn gửi đến trường học.
Ở chỗ ngồi phía hàng ghế cuối cùng, Lục Chiết đặt ba lô xuống, sau đó bỏ ba lô cùng con thỏ vào trong ngăn bàn.
Từ ngày hôm qua, sau khi hôn Lục Chiết một cái thì không bao lâu cô biến trở lại thành người, Tô Từ liền từ bỏ ý định đến trường cùng Lục Chiết. Dù sao thì cô cũng không thể hôn Lục Chiết ở trước mặt nhiều người, sau đó khôi phục lại thành dạng người như vậy.
Nhưng cô không nghĩ tới, trước khi Lục Chiết rời đi hắn lại bỏ cô vào trong ba lô.
Trước khi ra ngoài, lúc Lục Chiết đóng cửa sổ hắn thấy có một sợi tóc đang bay lơ lửng, Tô Từ biết chắc Lục Chiết đã nghi ngờ rằng ngày hôm qua có người xông vào nơi ở của hắn.
May là khu dân cư này đã cũ nát, tòa nhà vốn không có trang bị camera, nên Lục Chiết sẽ không phát hiện người ra vào chỗ ở của hắn lại chính là cô.
"Lục Chiết, không đúng, anh Chiết!" Lý Đống Lương vừa vào chỗ ngồi đã thấy Lục Chiết lấy một cục bông màu trắng từ trong ba lô ra. Oa! Là thỏ con kìa!
"Anh Chiết."
Lý Đống Lương dứt khoát vứt luôn cái ba lô hồng nhạt của mình, cậu ta nhanh chân dịch cái bàn vốn cách xa của mình đến bên cạnh Lục Chiết, không biết xấu hổ mà thò đầu qua: "Cậu mang thỏ con theo sao? Anh Chiết, cho tôi nhìn đi, tôi không sờ, chỉ nhìn một cái thôi."
Từ trong ngăn bàn Tô Từ thò đầu ra, sau đó nhảy lên trên đùi Lục Chiết. Cô không muốn ngồi ngốc nghếch ở bên trong chỗ tối tăm kia nữa, cô muốn như hiện tại đường đường chính chính xuất hiện cơ.
Lục Chiết đè thân thể nhỏ nhắn mềm mại của con thỏ xuống, để nó nằm thoải mái trên đùi của hắn.
"A a a."
Lý Đống Lương há miệng, nhưng lại nhịn xuống tiếng la hét. Cậu ta nhìn cục bông tuyết nằm trên quần đồng phục màu xanh trắng của Lục Chiết với ánh mắt thèm thuồng: "Mới một ngày không gặp, bé thỏ nhỏ lại càng đáng yêu hơn rồi."
Đúng là dễ thương đến mức cậu ta muốn phát cuồng lên!
Lý Đống Lương cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn duỗi tay qua vuốt ve con thỏ, cậu ta chỉ ngây ngốc nhìn thỏ con.
Ôi trời ơi, thỏ con ngủ thôi mà cũng đáng yêu làm sao!
Tô Từ không để ý đến fan não tàn như Lý Đống Lương ở bên cạnh, cô nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn tán sự kiện Triệu Ưu Ưu hay là hoa khôi cứu người. Có người phân tích ngày hôm qua hoa khôi tới trường rất sớm, nên cứu người chắc là Triệu Ưu Ưu.
Tô Từ cảm thấy, Triệu Ưu Ưu không hổ danh là nữ chính, cứu người thôi cũng có thể nhận được thư cảm ơn từ gia đình nạn nhân, hơn nữa còn được toàn trường biết đến. Đúng là hào quang sáng chói của nữ chính mà.
Vào lúc tan học, Triệu Ưu Ưu được giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng.
Nhìn thấy hoa khôi Khương Mộng Kỳ đang đứng bên cạnh, đại khái cô ta đã đoán được lí do mà chủ nhiệm lại tới tìm các cô.
"Chắc hẳn các em cũng đã biết chuyện trường ta nhận được một phong thư cảm ơn từ gia đình nạn nhân rồi đúng không?"
Chủ nhiệm không tỏ ra quá nghiêm túc, ông cười thân thiện: "Trường học rất coi trọng chuyện này. Đây là tinh thần giúp đỡ mọi người, rất xứng đáng được tuyên dương, cho nên trường học quyết định sẽ vinh danh học sinh đã cứu người trên bảng danh dự một tháng."
Bảng danh dự thường chỉ dành cho học sinh vô cùng xuất sắc, phải nhận được kha khá giải thưởng mới có cơ hội xuất hiện trên đó. Nhưng giờ đây trường lại đồng ý vinh danh học sinh cứu người trên bảng danh dự một tháng, chứng tỏ nhà trường rất coi trọng chuyện này.
Nghe vậy, trong lòng Triệu Ưu Ưu không khỏi kinh ngạc.
Mà trong khi đó Khương Mộng Kỳ đứng bên cạnh cảm thấy buồn bực đến khó chịu. Cô ta không có cứu người, cho nên người cứu chắc chắn là Triệu Ưu Ưu.
Lúc trước Triệu Ưu Ưu thường xuyên trang điểm đậm, hơn nữa tính tình còn lằng nhằng ngốc nghếch, lại rất xấu. Không ngờ giờ đây cô ta đột nhiên đổi tính, không những có một khuôn mặt xinh đẹp, tính tình còn trở nên dịu dàng, tao nhã. Đừng tưởng rằng cô ta không biết, dạo gần đây có rất nhiều người so sánh Triệu Ưu Ưu với cô ta, thậm chí có người còn nói Triệu Ưu Ưu đẹp hơn cả cô ta!
Hiện tại Triệu Ưu Ưu cứu người, có thể được vinh danh trong bảng danh dự. Vinh dự đặc biệt này, khiến Khương Mộng Kỳ cảm thấy bực bội không thôi.
Khương Mộng Kỳ nhìn chủ nhiệm lắc đầu: "Em không có cứu người."
Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía Triệu Ưu Ưu.
Triệu Ưu Ưu biết bản thân có thể được vinh danh trên bảng danh dự, trong lòng không khỏi vui mừng: "Đúng là ngày hôm qua em có giúp đỡ một cậu bé, phụ huynh của cậu bé cũng đã cảm ơn em ạ."
Giáo viên chủ nhiệm nở nụ cười: "Gia đình đã có ý viết thư cảm ơn gửi cho trường học, vị phụ huynh ấy rất biết ơn em vì đã liều mình mà cứu con trai họ. Em hãy chuẩn bị để thứ hai lên bục kéo cờ chia sẻ câu chuyện cứu người. Ngoài ra sẽ có người phụ trách đem ảnh chụp của em treo trên bảng vàng danh dự."
Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục nói: "Tốt, các em trở về lớp học đi."
Liều mình cứu con trai họ?
Không đúng.
Cô ta chỉ đỡ cậu bé bị ngã ở bên đường dậy, còn giúp cậu bé khử trùng vết thương ở đầu gối mà thôi.
Nụ cười trên miệng của Triệu Ưu Ưu dần tắt, trong lòng cô có một loại cảm giác bất an. Là cô đã nhầm sao?
"Còn có việc gì nữa không?" Giáo viên chủ nhiệm thấy học sinh đang đứng ngẩn ra thì hỏi.
Triệu Ưu Ưu không thể cười nổi. Cô ta nhanh chóng lắc đầu, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Hiện tại không chỉ có mình cô ta hiểu lầm, mà tất cả mọi người đều hiểu lầm.
Trong lòng cô ta đầy lo lắng, nhưng khi nghĩ đến vị phụ huynh kia chắc chắn không biết tên học sinh đã cứu con mình, nên mọi người mới có thể suy đoán giữa cô ta và Khương Mộng Kỳ.
Hơn nữa sự thật là cô ta có giúp đỡ một cậu bé, cô ta không hề chột dạ.
Nghĩ như vậy, trái tim đang đập loạn nhịp của Triệu Ưu Ưu cũng dần bình tĩnh lại.
Sau khi Triệu Ưu Ưu và Khương Mộng Kỳ trở về từ văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, tin tức về việc Triệu Ưu Ưu cứu người nhanh chóng lan rộng khắp trường.
Giáo viên chủ nhiệm báo tên của Triệu Ưu Ưu cho hiệu trưởng.
Trước thời điểm bình chọn trường học tiên tiến, nếu trường Trung học Nhất Trung xuất hiện câu chuyện một học sinh xả thân cứu người, điều đó sẽ làm tăng danh tiếng của nhà trường. Đó cũng là lý do vì sao mà nhà trường lại coi trọng chuyện này như vậy.
Hiệu trưởng cho rằng, nếu lãnh đạo thấy được cảnh gia đình gặp mặt cảm ơn học sinh trường họ, thì không chỉ có thể tuyên dương học sinh trường trung học Nhất Trung có phẩm hạnh cao thượng, mà còn giúp các lãnh đạo nhận ra trường học của họ hoàn toàn phù hợp với tiêu chí của một trường học tiên tiến.
Ông chủ Phương nhận được điện thoại từ trường, thông báo rằng đã tìm được học sinh cứu con mình, hơn nữa còn nói với chú ấy vào buổi chiều nhớ đến trường học một chuyến.
Ông chủ Phương thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc xảy ra ngày hôm qua vẫn còn trong tâm trí chú. Tối qua, chú đã gặp ác mộng, thấy con trai không được cứu. Hình ảnh đó khiến cho chú ấy sau khi tỉnh lại vẫn còn run rẩy, cả người đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Sau khi tỉnh dậy, chú ấy lập tức viết thư cảm ơn, hơn nữa còn muốn gặp lại cô bé tốt bụng không biết tên kia để bày tỏ lòng biết ơn.
Nghĩ vậy, ông chủ Phương vuốt ve cậu bé đang im lặng mân mê khối Rubik bên cạnh: "Buổi chiều ba sẽ dẫn Khoái Nhạc đi gặp chị gái ngày hôm qua nhé?"
Khoái Nhạc rất thích chị gái ngày hôm qua nên khi vừa nghe ba nói, đôi mắt to tròn của cậu lập tức sáng lên, giọng nói non nớt trả lời: "Được ạ, con còn muốn cho chị gái kẹo nữa."
Buổi chiều, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm cùng nhau tiếp đón vị lãnh đạo cấp trên. Cùng lúc đó, ông chủ Phương cũng đẩy nhóc Khoái Nhạc tới trường.
Lần này, trường Trung học Tam Trung là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh. Nghe giọng điệu của lãnh đạo, hiệu trưởng cảm thấy lần bình chọn này có chút khó khăn. Khi thấy ông chủ Phương xuất hiện, nét mặt ông ta lộ ra vẻ vui mừng, hy vọng một lát nữa ông chủ Phương có thể dành mấy lời tốt đẹp cho nhà trường.
Hiệu trưởng tìm người gọi Triệu Ưu Ưu đến.
Triệu Ưu Ưu được một cô giáo gọi tên từ bên ngoài phòng học. Khi nghe nói phụ huynh viết thư cảm ơn đã tới, muốn gặp cô ta để cảm tạ thì cô ta bất ngờ, cả người run rẩy.
"Cô, em... em vẫn muốn học tiếp."
"Không quan trọng, chỉ mất một lúc thôi. Vị phụ huynh kia còn cố ý mang đứa bé tới trường để cảm ơn em nữa, em cùng cô mau đi qua đó đi." Cô giáo nói.
Triệu Ưu Ưu hoàn toàn không nghĩ đến việc này. Cô ta không thể ngờ được vị phụ huynh kia lại tới trường nữa chứ. Chỉ cần gặp mặt, mọi người liền biết cô ta tự nhận là cứu người.
Cô ta không thể đi!
"Em làm sao vậy? Không cần lo lắng đâu, chủ nhiệm lớp cũng đã đồng ý, hiệu trưởng cũng ở đây, đừng để mọi người đợi lâu." Rõ ràng đây là chuyện tốt nhưng cô giáo không hiểu vì sao học sinh này cứ lưỡng lự mãi không chịu đi.
Nghe được hiệu trưởng cũng ở đấy, sắc mặt Triệu Ưu Ưu tái nhợt. Thời tiết nóng bức như vậy, nhưng cô ta lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông chủ Phương đang kể lại chuyện nguy hiểm đã xảy ra hôm qua cho hiệu trưởng và lãnh đạo nghe. Vừa lúc đó trước cửa phòng nghỉ, cô giáo rời đi lúc nãy dẫn một học sinh vào.
Học sinh này mặc đồng phục trường Trung học Nhất Trung, dáng người mảnh khảnh, đang cúi đầu.
Ông chủ Phương vội vàng đứng dậy.
Cô giáo nhìn Triệu Ưu Ưu đang cúi đầu, thở dài một tiếng, rồi lặng lẽ dùng tay đẩy lưng cô ta tiến về phía trước. Sao lại như thế này? Bộ dáng sợ hãi rụt rè kia của cô khiến người ta không thể hình dung được hình ảnh cô ta liều mình quyết đoán lao ra đường cứu người.
Bả vai Triệu Ưu Ưu run rẩy, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nước mắt.
Cô bị dọa đến phát khóc.
Mà sau khi thấy học sinh trước mặt này, ông chủ Phương theo bản năng nhíu mày: "Cô gái này không phải ân nhân cứu mạng của tôi, trường học của mấy người có phải là nhầm lẫn gì không?"
Diện mạo của học sinh trước mặt này so với ân nhân cứu mạng của chú á? Còn thua xa.
"Không phải chị gái xinh đẹp kia."
Mà ở bên cạnh, giọng nói non nớt vang lên. Bàn tay nhỏ mũm mĩm của nhóc Khoái Nhạc nắm chặt hai viên kẹo, vì không thấy Tô Từ, miệng nhỏ của cậu bé hơi chu lên.
Hiệu trưởng nhận thấy ánh mắt của lãnh đạo, sắc mặt ông ta xấu hổ, khó xử đến không chịu được.
Gần một buổi chiều, câu chuyện cứu người hoàn toàn bị lật ngược.
Chuyện Triệu Ưu Ưu tự nhận đã cứu người bị người ta đăng lên diễn đàn trong trường, khiến cô ta bắt đầu bị mọi người châm chọc.
Lăng Huệ ngồi cùng bàn nhìn đôi mắt ửng đỏ của Triệu Ưu Ưu, cô thở dài, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể đưa khăn giấy cho cô ta.
"Vào buổi sáng hôm qua, mình đúng thật sự đã giúp đỡ một đứa bé. Cậu bé ấy bị ngã, mình đỡ cậu bé dậy, còn giúp cậu bé cầm máu. Sáng nay cậu lại hỏi mình có phải mình đã cứu một cậu bé hay không, mình nghĩ chuyện cậu đang nói chính là chuyện này. Mình thật sự không biết sẽ có chuyện trùng hợp như vậy." Triệu Ưu Ưu giải thích với Lăng Huệ, giọng nói vừa đủ để bạn học xung quanh nghe thấy.
"Dùng đầu cũng biết, chỉ là đỡ một cậu bé đứng dậy mà nhà người ta lại viết thư cảm ơn gửi đến trường học sao?" Có người chế giễu.
"Không phải cậu ta đã đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm sao? Tôi không tin chủ nhiệm không hỏi cậu ta rõ ràng mọi chuyện."
"Chắc chắn là có hỏi rồi, nhưng cậu ta muốn cướp công ."
"Tôi nghe nói hôm nay ở đây không chỉ có phóng viên, mà còn có lãnh đạo cấp trên nữa. Chuyện trường học bị người ta vạch trần tự nhận cứu người như vậy, đúng thật như tát thẳng vào mặt trường chúng ta."
"Tôi cũng thấy thật mất mặt. Lúc vị phụ huynh kia nói trường học nhận nhầm người, đến ngón chân của tôi cũng cảm thấy xấu hổ."
"Sáng nay không phải nói, Triệu Ưu Ưu sẽ có mặt trên bảng danh dự sao? Chắc chắn lòng tham hư vinh của cậu ta trỗi dậy, vì muốn nằm trong bảng vàng danh dự nên mới tự nhận bản thân mình đã cứu người."
Nghe những lời bàn tán xung quanh, cảm nhận được từng ánh mắt châm chọc phóng đến, mặt Triệu Ưu Ưu đỏ bừng, cô ta xấu hổ đến mức khẽ bật khóc.
"Cậu ta còn khóc cái gì, người xui xẻo nhất chính là người bị cậu ta mạo nhận, biết không hả?"
"Nên khóc nhất chính là hiệu trưởng mới đúng! Nghe nói lúc tiễn lãnh đạo đi, sắc mặt của ông ấy rất khó coi."
"Không hiểu sao lại cảm thấy thương cho phận làm hiệu trưởng của ông ấy là sao ta."
"Ôm hiệu trưởng một cái."
Phía sau, Tô Từ ghé vào lồng ngực của Lục Chiết. Có vài người phát hiện ra cô, nhưng họ chỉ kinh ngạc mà nhìn thêm vài lần, chứ không nói gì cả.
Dù sao thì, Lục Chiết ngồi bên cạnh Lý Đống Lương, ai dám hó hé một câu về con thỏ, thì tên cứng đầu này lập tức đứng lên bày ra tư thế muốn đánh nhau. Đối với vị sứ giả bảo vệ thỏ này, không ai dám lên tiếng
Chân nhỏ của Tô Từ giật giật, hồ lô nhỏ ở dưới chân đung đưa lả lướt. Cô dựng hai lỗ tai lên, thích thú nghe chuyện của Triệu Ưu Ưu.
Không ngờ trong một buổi chiều thôi mà nữ chính đã bị lật tẩy rồi sao?
Nghe bọn họ nói vị phụ huynh kia dẫn một đứa bé ngồi xe lăn tới. Tô Từ không ngờ ân nhân cứu mạng mà họ nói chính là cô.
Nghĩ đến ngày hôm qua bản thân mình trộm mặc đồng phục của Lục Chiết, không trách được đối phương hiểu lầm cô là học sinh trường Nhất Trung.
Nhưng Triệu Ưu Ưu tự nhận mình là cô, What? Nếu đúng vậy thì chuyện cô ta bị vạch trần, vả thẳng mặt là rất đúng.
Hừ.
Vào thời khắc nguy hiểm như vậy, cô còn vì cứu người mà ngã một cái đấy. Nếu công lao thật sự bị Triệu Ưu Ưu cướp mất, cô chắc chắn sẽ tức đến chết.
Tô Từ bị ngón tay thon dài của Lục Chiết gãi nhẹ tai, thoải mái đến mức kêu hừ hừ, thân thể vẫn mềm mại như cũ.
Vừa rồi lúc lên lớp, hắn vừa nghe giảng, vừa dùng tay nhéo nhẹ lỗ tai của cô, khiến thân thể của cô nãy giờ vẫn mềm nhũn hết cả ra.
Đã nói rồi, đừng có nghịch lỗ tai của cô nữa mà!
Triệu Ưu Ưu chỉ cười cười.
Ngày hôm qua có một cậu bé ngã trên mặt đất, đầu gối có bị trầy xước. Cô đã đỡ cậu bé dậy, rồi còn dùng khăn giấy giúp cậu băng lại miệng vết thương. Khi ba mẹ của cậu bé đến đã cảm ơn cô rối rít, nhưng cô không ngờ rằng họ lại viết thư cảm ơn gửi đến trường học.
Ở chỗ ngồi phía hàng ghế cuối cùng, Lục Chiết đặt ba lô xuống, sau đó bỏ ba lô cùng con thỏ vào trong ngăn bàn.
Từ ngày hôm qua, sau khi hôn Lục Chiết một cái thì không bao lâu cô biến trở lại thành người, Tô Từ liền từ bỏ ý định đến trường cùng Lục Chiết. Dù sao thì cô cũng không thể hôn Lục Chiết ở trước mặt nhiều người, sau đó khôi phục lại thành dạng người như vậy.
Nhưng cô không nghĩ tới, trước khi Lục Chiết rời đi hắn lại bỏ cô vào trong ba lô.
Trước khi ra ngoài, lúc Lục Chiết đóng cửa sổ hắn thấy có một sợi tóc đang bay lơ lửng, Tô Từ biết chắc Lục Chiết đã nghi ngờ rằng ngày hôm qua có người xông vào nơi ở của hắn.
May là khu dân cư này đã cũ nát, tòa nhà vốn không có trang bị camera, nên Lục Chiết sẽ không phát hiện người ra vào chỗ ở của hắn lại chính là cô.
"Lục Chiết, không đúng, anh Chiết!" Lý Đống Lương vừa vào chỗ ngồi đã thấy Lục Chiết lấy một cục bông màu trắng từ trong ba lô ra. Oa! Là thỏ con kìa!
"Anh Chiết."
Lý Đống Lương dứt khoát vứt luôn cái ba lô hồng nhạt của mình, cậu ta nhanh chân dịch cái bàn vốn cách xa của mình đến bên cạnh Lục Chiết, không biết xấu hổ mà thò đầu qua: "Cậu mang thỏ con theo sao? Anh Chiết, cho tôi nhìn đi, tôi không sờ, chỉ nhìn một cái thôi."
Từ trong ngăn bàn Tô Từ thò đầu ra, sau đó nhảy lên trên đùi Lục Chiết. Cô không muốn ngồi ngốc nghếch ở bên trong chỗ tối tăm kia nữa, cô muốn như hiện tại đường đường chính chính xuất hiện cơ.
Lục Chiết đè thân thể nhỏ nhắn mềm mại của con thỏ xuống, để nó nằm thoải mái trên đùi của hắn.
"A a a."
Lý Đống Lương há miệng, nhưng lại nhịn xuống tiếng la hét. Cậu ta nhìn cục bông tuyết nằm trên quần đồng phục màu xanh trắng của Lục Chiết với ánh mắt thèm thuồng: "Mới một ngày không gặp, bé thỏ nhỏ lại càng đáng yêu hơn rồi."
Đúng là dễ thương đến mức cậu ta muốn phát cuồng lên!
Lý Đống Lương cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn duỗi tay qua vuốt ve con thỏ, cậu ta chỉ ngây ngốc nhìn thỏ con.
Ôi trời ơi, thỏ con ngủ thôi mà cũng đáng yêu làm sao!
Tô Từ không để ý đến fan não tàn như Lý Đống Lương ở bên cạnh, cô nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn tán sự kiện Triệu Ưu Ưu hay là hoa khôi cứu người. Có người phân tích ngày hôm qua hoa khôi tới trường rất sớm, nên cứu người chắc là Triệu Ưu Ưu.
Tô Từ cảm thấy, Triệu Ưu Ưu không hổ danh là nữ chính, cứu người thôi cũng có thể nhận được thư cảm ơn từ gia đình nạn nhân, hơn nữa còn được toàn trường biết đến. Đúng là hào quang sáng chói của nữ chính mà.
Vào lúc tan học, Triệu Ưu Ưu được giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng.
Nhìn thấy hoa khôi Khương Mộng Kỳ đang đứng bên cạnh, đại khái cô ta đã đoán được lí do mà chủ nhiệm lại tới tìm các cô.
"Chắc hẳn các em cũng đã biết chuyện trường ta nhận được một phong thư cảm ơn từ gia đình nạn nhân rồi đúng không?"
Chủ nhiệm không tỏ ra quá nghiêm túc, ông cười thân thiện: "Trường học rất coi trọng chuyện này. Đây là tinh thần giúp đỡ mọi người, rất xứng đáng được tuyên dương, cho nên trường học quyết định sẽ vinh danh học sinh đã cứu người trên bảng danh dự một tháng."
Bảng danh dự thường chỉ dành cho học sinh vô cùng xuất sắc, phải nhận được kha khá giải thưởng mới có cơ hội xuất hiện trên đó. Nhưng giờ đây trường lại đồng ý vinh danh học sinh cứu người trên bảng danh dự một tháng, chứng tỏ nhà trường rất coi trọng chuyện này.
Nghe vậy, trong lòng Triệu Ưu Ưu không khỏi kinh ngạc.
Mà trong khi đó Khương Mộng Kỳ đứng bên cạnh cảm thấy buồn bực đến khó chịu. Cô ta không có cứu người, cho nên người cứu chắc chắn là Triệu Ưu Ưu.
Lúc trước Triệu Ưu Ưu thường xuyên trang điểm đậm, hơn nữa tính tình còn lằng nhằng ngốc nghếch, lại rất xấu. Không ngờ giờ đây cô ta đột nhiên đổi tính, không những có một khuôn mặt xinh đẹp, tính tình còn trở nên dịu dàng, tao nhã. Đừng tưởng rằng cô ta không biết, dạo gần đây có rất nhiều người so sánh Triệu Ưu Ưu với cô ta, thậm chí có người còn nói Triệu Ưu Ưu đẹp hơn cả cô ta!
Hiện tại Triệu Ưu Ưu cứu người, có thể được vinh danh trong bảng danh dự. Vinh dự đặc biệt này, khiến Khương Mộng Kỳ cảm thấy bực bội không thôi.
Khương Mộng Kỳ nhìn chủ nhiệm lắc đầu: "Em không có cứu người."
Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía Triệu Ưu Ưu.
Triệu Ưu Ưu biết bản thân có thể được vinh danh trên bảng danh dự, trong lòng không khỏi vui mừng: "Đúng là ngày hôm qua em có giúp đỡ một cậu bé, phụ huynh của cậu bé cũng đã cảm ơn em ạ."
Giáo viên chủ nhiệm nở nụ cười: "Gia đình đã có ý viết thư cảm ơn gửi cho trường học, vị phụ huynh ấy rất biết ơn em vì đã liều mình mà cứu con trai họ. Em hãy chuẩn bị để thứ hai lên bục kéo cờ chia sẻ câu chuyện cứu người. Ngoài ra sẽ có người phụ trách đem ảnh chụp của em treo trên bảng vàng danh dự."
Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục nói: "Tốt, các em trở về lớp học đi."
Liều mình cứu con trai họ?
Không đúng.
Cô ta chỉ đỡ cậu bé bị ngã ở bên đường dậy, còn giúp cậu bé khử trùng vết thương ở đầu gối mà thôi.
Nụ cười trên miệng của Triệu Ưu Ưu dần tắt, trong lòng cô có một loại cảm giác bất an. Là cô đã nhầm sao?
"Còn có việc gì nữa không?" Giáo viên chủ nhiệm thấy học sinh đang đứng ngẩn ra thì hỏi.
Triệu Ưu Ưu không thể cười nổi. Cô ta nhanh chóng lắc đầu, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Hiện tại không chỉ có mình cô ta hiểu lầm, mà tất cả mọi người đều hiểu lầm.
Trong lòng cô ta đầy lo lắng, nhưng khi nghĩ đến vị phụ huynh kia chắc chắn không biết tên học sinh đã cứu con mình, nên mọi người mới có thể suy đoán giữa cô ta và Khương Mộng Kỳ.
Hơn nữa sự thật là cô ta có giúp đỡ một cậu bé, cô ta không hề chột dạ.
Nghĩ như vậy, trái tim đang đập loạn nhịp của Triệu Ưu Ưu cũng dần bình tĩnh lại.
Sau khi Triệu Ưu Ưu và Khương Mộng Kỳ trở về từ văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, tin tức về việc Triệu Ưu Ưu cứu người nhanh chóng lan rộng khắp trường.
Giáo viên chủ nhiệm báo tên của Triệu Ưu Ưu cho hiệu trưởng.
Trước thời điểm bình chọn trường học tiên tiến, nếu trường Trung học Nhất Trung xuất hiện câu chuyện một học sinh xả thân cứu người, điều đó sẽ làm tăng danh tiếng của nhà trường. Đó cũng là lý do vì sao mà nhà trường lại coi trọng chuyện này như vậy.
Hiệu trưởng cho rằng, nếu lãnh đạo thấy được cảnh gia đình gặp mặt cảm ơn học sinh trường họ, thì không chỉ có thể tuyên dương học sinh trường trung học Nhất Trung có phẩm hạnh cao thượng, mà còn giúp các lãnh đạo nhận ra trường học của họ hoàn toàn phù hợp với tiêu chí của một trường học tiên tiến.
Ông chủ Phương nhận được điện thoại từ trường, thông báo rằng đã tìm được học sinh cứu con mình, hơn nữa còn nói với chú ấy vào buổi chiều nhớ đến trường học một chuyến.
Ông chủ Phương thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc xảy ra ngày hôm qua vẫn còn trong tâm trí chú. Tối qua, chú đã gặp ác mộng, thấy con trai không được cứu. Hình ảnh đó khiến cho chú ấy sau khi tỉnh lại vẫn còn run rẩy, cả người đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Sau khi tỉnh dậy, chú ấy lập tức viết thư cảm ơn, hơn nữa còn muốn gặp lại cô bé tốt bụng không biết tên kia để bày tỏ lòng biết ơn.
Nghĩ vậy, ông chủ Phương vuốt ve cậu bé đang im lặng mân mê khối Rubik bên cạnh: "Buổi chiều ba sẽ dẫn Khoái Nhạc đi gặp chị gái ngày hôm qua nhé?"
Khoái Nhạc rất thích chị gái ngày hôm qua nên khi vừa nghe ba nói, đôi mắt to tròn của cậu lập tức sáng lên, giọng nói non nớt trả lời: "Được ạ, con còn muốn cho chị gái kẹo nữa."
Buổi chiều, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm cùng nhau tiếp đón vị lãnh đạo cấp trên. Cùng lúc đó, ông chủ Phương cũng đẩy nhóc Khoái Nhạc tới trường.
Lần này, trường Trung học Tam Trung là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh. Nghe giọng điệu của lãnh đạo, hiệu trưởng cảm thấy lần bình chọn này có chút khó khăn. Khi thấy ông chủ Phương xuất hiện, nét mặt ông ta lộ ra vẻ vui mừng, hy vọng một lát nữa ông chủ Phương có thể dành mấy lời tốt đẹp cho nhà trường.
Hiệu trưởng tìm người gọi Triệu Ưu Ưu đến.
Triệu Ưu Ưu được một cô giáo gọi tên từ bên ngoài phòng học. Khi nghe nói phụ huynh viết thư cảm ơn đã tới, muốn gặp cô ta để cảm tạ thì cô ta bất ngờ, cả người run rẩy.
"Cô, em... em vẫn muốn học tiếp."
"Không quan trọng, chỉ mất một lúc thôi. Vị phụ huynh kia còn cố ý mang đứa bé tới trường để cảm ơn em nữa, em cùng cô mau đi qua đó đi." Cô giáo nói.
Triệu Ưu Ưu hoàn toàn không nghĩ đến việc này. Cô ta không thể ngờ được vị phụ huynh kia lại tới trường nữa chứ. Chỉ cần gặp mặt, mọi người liền biết cô ta tự nhận là cứu người.
Cô ta không thể đi!
"Em làm sao vậy? Không cần lo lắng đâu, chủ nhiệm lớp cũng đã đồng ý, hiệu trưởng cũng ở đây, đừng để mọi người đợi lâu." Rõ ràng đây là chuyện tốt nhưng cô giáo không hiểu vì sao học sinh này cứ lưỡng lự mãi không chịu đi.
Nghe được hiệu trưởng cũng ở đấy, sắc mặt Triệu Ưu Ưu tái nhợt. Thời tiết nóng bức như vậy, nhưng cô ta lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông chủ Phương đang kể lại chuyện nguy hiểm đã xảy ra hôm qua cho hiệu trưởng và lãnh đạo nghe. Vừa lúc đó trước cửa phòng nghỉ, cô giáo rời đi lúc nãy dẫn một học sinh vào.
Học sinh này mặc đồng phục trường Trung học Nhất Trung, dáng người mảnh khảnh, đang cúi đầu.
Ông chủ Phương vội vàng đứng dậy.
Cô giáo nhìn Triệu Ưu Ưu đang cúi đầu, thở dài một tiếng, rồi lặng lẽ dùng tay đẩy lưng cô ta tiến về phía trước. Sao lại như thế này? Bộ dáng sợ hãi rụt rè kia của cô khiến người ta không thể hình dung được hình ảnh cô ta liều mình quyết đoán lao ra đường cứu người.
Bả vai Triệu Ưu Ưu run rẩy, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nước mắt.
Cô bị dọa đến phát khóc.
Mà sau khi thấy học sinh trước mặt này, ông chủ Phương theo bản năng nhíu mày: "Cô gái này không phải ân nhân cứu mạng của tôi, trường học của mấy người có phải là nhầm lẫn gì không?"
Diện mạo của học sinh trước mặt này so với ân nhân cứu mạng của chú á? Còn thua xa.
"Không phải chị gái xinh đẹp kia."
Mà ở bên cạnh, giọng nói non nớt vang lên. Bàn tay nhỏ mũm mĩm của nhóc Khoái Nhạc nắm chặt hai viên kẹo, vì không thấy Tô Từ, miệng nhỏ của cậu bé hơi chu lên.
Hiệu trưởng nhận thấy ánh mắt của lãnh đạo, sắc mặt ông ta xấu hổ, khó xử đến không chịu được.
Gần một buổi chiều, câu chuyện cứu người hoàn toàn bị lật ngược.
Chuyện Triệu Ưu Ưu tự nhận đã cứu người bị người ta đăng lên diễn đàn trong trường, khiến cô ta bắt đầu bị mọi người châm chọc.
Lăng Huệ ngồi cùng bàn nhìn đôi mắt ửng đỏ của Triệu Ưu Ưu, cô thở dài, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể đưa khăn giấy cho cô ta.
"Vào buổi sáng hôm qua, mình đúng thật sự đã giúp đỡ một đứa bé. Cậu bé ấy bị ngã, mình đỡ cậu bé dậy, còn giúp cậu bé cầm máu. Sáng nay cậu lại hỏi mình có phải mình đã cứu một cậu bé hay không, mình nghĩ chuyện cậu đang nói chính là chuyện này. Mình thật sự không biết sẽ có chuyện trùng hợp như vậy." Triệu Ưu Ưu giải thích với Lăng Huệ, giọng nói vừa đủ để bạn học xung quanh nghe thấy.
"Dùng đầu cũng biết, chỉ là đỡ một cậu bé đứng dậy mà nhà người ta lại viết thư cảm ơn gửi đến trường học sao?" Có người chế giễu.
"Không phải cậu ta đã đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm sao? Tôi không tin chủ nhiệm không hỏi cậu ta rõ ràng mọi chuyện."
"Chắc chắn là có hỏi rồi, nhưng cậu ta muốn cướp công ."
"Tôi nghe nói hôm nay ở đây không chỉ có phóng viên, mà còn có lãnh đạo cấp trên nữa. Chuyện trường học bị người ta vạch trần tự nhận cứu người như vậy, đúng thật như tát thẳng vào mặt trường chúng ta."
"Tôi cũng thấy thật mất mặt. Lúc vị phụ huynh kia nói trường học nhận nhầm người, đến ngón chân của tôi cũng cảm thấy xấu hổ."
"Sáng nay không phải nói, Triệu Ưu Ưu sẽ có mặt trên bảng danh dự sao? Chắc chắn lòng tham hư vinh của cậu ta trỗi dậy, vì muốn nằm trong bảng vàng danh dự nên mới tự nhận bản thân mình đã cứu người."
Nghe những lời bàn tán xung quanh, cảm nhận được từng ánh mắt châm chọc phóng đến, mặt Triệu Ưu Ưu đỏ bừng, cô ta xấu hổ đến mức khẽ bật khóc.
"Cậu ta còn khóc cái gì, người xui xẻo nhất chính là người bị cậu ta mạo nhận, biết không hả?"
"Nên khóc nhất chính là hiệu trưởng mới đúng! Nghe nói lúc tiễn lãnh đạo đi, sắc mặt của ông ấy rất khó coi."
"Không hiểu sao lại cảm thấy thương cho phận làm hiệu trưởng của ông ấy là sao ta."
"Ôm hiệu trưởng một cái."
Phía sau, Tô Từ ghé vào lồng ngực của Lục Chiết. Có vài người phát hiện ra cô, nhưng họ chỉ kinh ngạc mà nhìn thêm vài lần, chứ không nói gì cả.
Dù sao thì, Lục Chiết ngồi bên cạnh Lý Đống Lương, ai dám hó hé một câu về con thỏ, thì tên cứng đầu này lập tức đứng lên bày ra tư thế muốn đánh nhau. Đối với vị sứ giả bảo vệ thỏ này, không ai dám lên tiếng
Chân nhỏ của Tô Từ giật giật, hồ lô nhỏ ở dưới chân đung đưa lả lướt. Cô dựng hai lỗ tai lên, thích thú nghe chuyện của Triệu Ưu Ưu.
Không ngờ trong một buổi chiều thôi mà nữ chính đã bị lật tẩy rồi sao?
Nghe bọn họ nói vị phụ huynh kia dẫn một đứa bé ngồi xe lăn tới. Tô Từ không ngờ ân nhân cứu mạng mà họ nói chính là cô.
Nghĩ đến ngày hôm qua bản thân mình trộm mặc đồng phục của Lục Chiết, không trách được đối phương hiểu lầm cô là học sinh trường Nhất Trung.
Nhưng Triệu Ưu Ưu tự nhận mình là cô, What? Nếu đúng vậy thì chuyện cô ta bị vạch trần, vả thẳng mặt là rất đúng.
Hừ.
Vào thời khắc nguy hiểm như vậy, cô còn vì cứu người mà ngã một cái đấy. Nếu công lao thật sự bị Triệu Ưu Ưu cướp mất, cô chắc chắn sẽ tức đến chết.
Tô Từ bị ngón tay thon dài của Lục Chiết gãi nhẹ tai, thoải mái đến mức kêu hừ hừ, thân thể vẫn mềm mại như cũ.
Vừa rồi lúc lên lớp, hắn vừa nghe giảng, vừa dùng tay nhéo nhẹ lỗ tai của cô, khiến thân thể của cô nãy giờ vẫn mềm nhũn hết cả ra.
Đã nói rồi, đừng có nghịch lỗ tai của cô nữa mà!