Sau khi cơm nước xong.
Ba Tô cho người châm trà, ông nói với Lục Chiết: "Lần này cháu cứu Trí Viễn, nhà họ Tô chúng ta lại nợ cháu một ân tình. Cháu có yêu cầu gì cần chúng ta trợ giúp không? Hay là cháu hy vọng chúng ta cảm ơn cháu như thế nào?"
Lục Chiết ngồi trên sofa đơn, lưng thẳng tắp, vẻ mặt hắn nhàn nhạt: "Chú Tô, cháu không cần đáp lại. Nếu lúc ấy người lâm vào nguy hiểm không phải anh Tô, mà là người khác, cháu cũng sẽ cứu."
Khi xảy ra hỏa hoạn, Lục Chiết không chút do dự mà cứu cha mẹ Tô. Lần này ở công trường, hắn cũng lao đến cứu Tô Trí Viễn.
Những người khác có lẽ sẽ còn lo lắng tính mạng của mình bị nguy hiểm, nhưng Lục Chiết thì tự biết tuổi thọ của bản thân không còn dài.
Ba Tô xua tay: "Không được, ân tình của cháu đối với nhà họ Tô đâu chỉ đơn giản một hai lần như vậy."
Gần như Lục Chiết cứu cả nhà họ Tô bọn họ.
Ba Tô nói: "Lần này cháu còn bị thương, cha cháu biết cũng sẽ không dễ chịu. Chú đã nghĩ qua, chú tính chuyển cho cháu mười phần trăm cổ phần tập đoàn Tô thị, cháu cảm thấy thế nào?"
Tập đoàn Tô thị có ý nghĩa thế nào, không ai là không biết. Đừng nói là mười phần trăm cổ phần, cho dù là một phần trăm cũng có giá trị mấy chục trăm triệu.
Càng quan trọng hơn, ba Tô chuyển cho Lục Chiết mười phần trăm cổ phần, cũng có nghĩa là ông coi trọng Lục Chiết bằng với người của nhà họ Tô.
Bên cạnh, Tô Trí Viễn khiếp sợ, nhưng mạng của anh ấy, còn có của cha mẹ đều là do Lục Chiết cứu được, nên anh ấy cảm thấy quyết định này của cha mình không có vấn đề gì.
Mẹ Tô không ngờ chồng bà sẽ có quyết định như vậy, nhưng mà ân cứu mạng nặng như núi, tiền là vật ngoài thân. Lục Chiết cứu người nhà họ Tô bọn họ nhiều lần như vậy, đúng thật nên cho mười phần trăm cổ phần.
Hơn nữa, trong tâm bà, bà hy vọng Lục Chiết nhận lấy cổ phần.
Dù sao thì đối với bà mà nói, nếu so sánh con gái và cổ phần, chắc chắn là con gái quan trọng hơn. Lục Chiết là đứa bé thông minh, chắc hẳn hắn biết nên chọn như thế nào.
Trong phòng khách trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng người hầu châm trà rất nhỏ vang lên. Hai cậu bé đã sớm được người hầu đưa lên lầu tắm rửa, Quý Trì cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Tô Từ ngồi ở bên cạnh mẹ Tô, ánh mắt vẫn luôn dừng ở Lục Chiết. Cô chờ mong nhìn hắn, hy vọng hắn sẽ nhận lấy cổ phần.
Tô Từ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bên ngoài, cô cho rằng những gì xứng đáng đều thuộc về Lục Chiết, dù là hỏa hoạn hay công trường, hắn đều liều mạng đi cứu người.
Cô rất đau lòng.
Tiền làm sao quan trọng bằng Lục Chiết chứ!
Ánh đèn sáng trưng dừng trên đỉnh đầu của thiếu niên, Lục Chiết mặc một bộ phông đen, khiến gương mặt càng thêm thanh tú. Nhìn thấy Tô Từ nháy mắt với mình, hắn cong môi: "Chú Tô, cháu không thể nhận cổ phần."
"Cháu không cần cổ phần sao?" Ánh mắt tinh tường của ba Tô nhìn Lục Chiết đánh giá.
Ngay cả Tô Trí Viễn cũng khiếp sợ.
Sắc mặt Lục Chiết nghiêm túc mà gật đầu: "Dạ."
Hắn trộm công chúa nhỏ của nhà họ Tô, đã quả đủ để được trả ân cứu mạng.
Theo bản năng ánh mắt của mẹ Tô nhìn về phía con gái bên cạnh mình, chỉ thấy con gái bà trừng đôi mắt đen, không chớp mắt dù chỉ là một cái nhìn về thiếu niên ở phía đối diện.
Bà lại thở dài.
Ba Tô vốn dự tính cho Lục Chiết một ít cổ phần để làm quà cảm ơn, nhưng hiện tại bị từ chối, ông lại không còn cách nào.
Người thanh niên Lục Chiết này không giống hoa hồ ly Lục Trầm sẽ lấy lợi ích làm đầu một chút nào.
Ánh mắt ba Tô nhìn Lục Chiết đầy tán thưởng: "Nếu cháu không cần cổ phần tập đoàn Tô thị, vậy nhà họ Tô liền tiếp tục nợ cháu ân tình. Về sau nếu cần nhà họ Tô hỗ trợ, cháu cứ việc mở miệng."
Lúc này Lục Chiết mới đồng ý.
Lại tâm sự một hồi lâu, Tô Trí Viễn muốn cùng ba Tô nói chuyện có liên quan đến công trình bên kia, hai người đến phòng sách.
Lúc này, cũng thật trùng hợp là người hầu tới tìm mẹ Tô, nói là tiểu Tô Ninh muốn tìm bà.
Tô Từ cảm thấy em trai mình thật hữu ích.
Mẹ Tô liếc mắt nhìn con gái mình một chút, lại nhìn Lục Chiết một chút, bà cau mày, tạm thời rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Từ và Lục Chiết.
Thiếu nữ nhanh chóng đứng dậy đi đến bên Lục Chiết, cô chủ động nắm tay hắn: "Em đi đổi thuốc cho anh."
Ngày hôm qua là Tô Từ giúp đỡ đổi thuốc, lúc sau cô tiện tay nhét thuốc của Lục Chiết vào vali của mình.
Vali của cô đã được người hầu đưa về phòng cô.
"Đi thôi." Tô Từ kéo thiếu niên.
Lục Chiết đành phải phối hợp đứng lên, cùng cô lên lầu.
Trong hành lang, Tô Từ dựa gần Lục Chiết mà đi: "Vì sao anh lại không cần cổ phần của nhà em?"
"Anh đã nắm trong tay bảo bối quan trọng nhất của nhà họ Tô rồi." Lục Chiết nhéo tay nhỏ mềm mại đã đặt vào lòng bàn tay của mình: "Lại nhận lấy cổ phần nhà em, sau khi cha mẹ em biết sẽ tức giận."
Tô Từ kinh ngạc nhìn Lục Chiết, rất hiếm khi cô mới nghe được hắn khen cô từ trong miệng của hắn.
Mắt đen sáng lên, trên mặt mày tinh xảo của Tô Từ đầy vui sướng.
Cô cười dựa vào người Lục Chiết, ép hỏi hắn: "Em là bảo bối quan trọng nhất của nhà họ Tô, vậy em là bảo bối trong lòng của anh sao?"
Lục Chiết rũ mắt nhìn cô: "Ừ."
Nhận được đáp án vừa lòng, Tô Từ nháy mắt cười cong đôi mắt.
Cô nâng cằm lên, môi đỏ xinh đẹp hôn một cái lên mặt Lục Chiết: “Thưởng cho anh."
Lục Chiết ngước mắt, đôi mắt đen láy nhìn về phía cách đó không xa, Quý Trì đi ra khỏi phòng, đối phương nhìn về phía này.
Theo bản năng, bàn tay to của Lục Chiết đỡ lên eo của thiếu nữ.
Quý Trì đóng cửa lại, trong tay cậu ấy cầm một cái ly đi tới. Lúc đi qua Tô Từ và Lục Chiết, gật đầu với bọn họ, cậu ấy đi khỏi hành lang với gương mặt không cảm xúc, sau đó xuống lầu.
Người hầu thấy Quý Trì cầm một cái ly không, nhanh chóng tiến lên nói: "Cậu Quý Trì, ngài muốn lấy nước sao? Để tôi giúp ngài."
Quý Trì từ chối đối phương: "Cảm ơn, không cần, tôi tự lấy được."
Trong thời gian ở nhà họ Tô, mặc dù người hầu ở đây thật sự tôn trọng Quý Trì, nhưng việc gì Quý Trì cũng tự tay làm, rất ít khi nhờ người hầu nhà họ Tô làm giúp.
Cậu ấy biết rõ thân phận của mình.
Cậu ấy chỉ tạm thời ở nhà họ Tô một khoảng thời gian, tất cả ở nơi này đều không liên quan đến cậu ấy.
Quý Trì đi vào phòng bếp, tự mình lấy một ly nước.
Trong đầu vô thức lại hiện lên cảnh vừa rồi, thiếu nữ nhón mũi chân, hôn lên thiếu niên gọi là Lục Chiết.
Nước chảy ra khỏi cái ly.
Quý Trì rũ xuống mi mắt khẽ run một chút. Cậu ấy buông ấm nước, lấy giẻ lau qua, động tác thuần thục lau khô chỗ ướt nhẹp trên bếp.
Trong hành lang, Tô Từ không ngờ bản thân hôn Lục Chiết bị người khác bắt gặp, tuy nhiên may mắn chỉ là Quý Trì, mà không phải cha mẹ cô.
Lục Chiết hỏi thiếu nữ: "Phòng cậu ấy phòng ở bên cạnh em sao?"
Tô Từ chớp mắt, rất nhanh đã nhận ra người hắn nói là Quý Trì: "Không phải bên cạnh, là cách vài căn phòng."
Tay Lục Chiết đáp trên eo thiếu nữ không buông ra, ngược lại còn ôm chặt cô thêm một chút: "Anh nhớ rõ em đã nói cậu ấy là con trai bạn tốt của mẹ em, tạm thời ở chỗ này một khoảng thời gian."
Tô Từ gật đầu: "Đúng vậy, sau khi khai giảng cậu ấy sẽ dọn đến trường học ở. Hiện tại mỗi ngày cậu ấy đều làm hai công việc bán thời gian, đi sớm về trễ, thời gian ở nhà em cũng không quá dài."
Khóe môi Lục Chiết hơi mím lại: "Ừ."
"Làm sao vậy?" Tô Từ tò mò tại sao Lục Chiết lại hỏi chuyện của Quý Trì. Dù sao thì tính cách Lục Chiết là như vậy, rất ít khi cảm thấy hứng thú với một thứ hoặc một người nào đó.
Đối diện với đôi mắt sáng trong của thiếu nữ, Lục Chiết khẽ cười một tiếng: "Anh có chút đố kỵ."
Tô Từ không rõ nguyên nhân nhìn hắn.
Đôi môi lạnh lẽo của Lục Chiết hôn lên ánh mắt xinh đẹp của cô: "Anh cũng muốn ở cùng em dưới một mái nhà."
Đôi mắt của thiếu nữ sáng lên, cô chôn mặt trong ngực Lục Chiết, cười đến phát run: "Anh đang ghen sao?"
Cô cảm thấy, tiểu đáng thương ê ẩm nói chuyện quá đáng yêu!
Trước đây, vì Tô Từ mà phải chạy tới thành phố C, Lục Chiết đã dồn rất nhiều công việc vào, nên thời gian này hắn bận tối mắt tối mũi.
Tô Từ hiểu chuyện không quấy rầy hắn, ban đêm khi gọi video sẽ dò hỏi tình hình vết thương của hắn.
Tiết mục mỹ thực còn chưa thu xong, Tô Từ cũng không phải người bỏ dở giữa chừng. Lúc đi đến phòng nghỉ dành cho khách quý, ba vị khách quý khác đã có mặt.
Từ lần trước, sau khi Tô Từ đưa tư liệu điều tra cho Tạ Ngọc Mẫn, cô liền không chú ý đến Tạ Ngọc Mẫn sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Nhưng hiện tại nhìn Tạ Ngọc Mẫn và Quan Tĩnh ngồi ở hai chỗ cách nhau rất xa, quả nhiên là hai người đã chấm dứt quan hệ.
Bạn tốt đâm sau lưng mình một nhát, chuyện như vậy ai có thể nhẫn nhịn?
Chỉ cần Tạ Ngọc Mẫn không phải người xử trí theo cảm tình quá mức, mà giữ cho đầu óc thanh tỉnh, cô ấy liền biết rõ nên xử lý quan hệ với Quan Tĩnh như thế nào.
Thấy Tô Từ tới, lúc này trên mặt lạnh lùng của Tạ Ngọc Mẫn mới có ý cười: "Em đã đến rồi?"
“Ánh mắt của chị cho em biết, chị thật sự không ngờ tới sao?" Tô Từ ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.
Tạ Ngọc Mẫn nói chuyện thẳng thắn lại thành khẩn: "Chị cho rằng em sẽ không tới thu hình."
Hiện tại ở trên mạng, thân phận của Tô Từ lộ ra ngoài ánh sáng, mọi người đều biết cô là con gái nhà họ Tô, những dân mạng bàn luận sôi nổi về Tô Từ, bình luận gì cũng có.
Hôm nay Tô Từ mặc một cái váy liền áo màu cam mật, khiến màu da của cô trắng như tuyết. Cô khẽ nâng cằm, cười nói: "Đánh giá trên mạng không làm tổn thương em được."
Cô sẽ không bởi vì một ít anti-fan nói lời khó nghe liền muốn bỏ cuộc.
Tạ Ngọc Mẫn gật đầu, con gái nhà họ Tô cũng đầy tư lợi, ngạo mạn và tùy hứng.
Bên kia, khi Quan Tĩnh thấy Tô Từ tới, cô ta do dự có muốn đến gần bắt chuyện với. Nhưng mà, thấy cảnh Tạ Ngọc Mẫn và Tô Từ vừa nói vừa cười, cô ta tức giận đến gần như bẻ gãy móng tay.
Cũng không biết từ khi nào, Tạ Ngọc Mẫn đã biết chuyện cô ta giở trò sau lưng. Ngày đó, sau khi làm loạn một trận với con nhỏ đó, cô ta liền dọn khỏi chung cư công ty thuê.
Hiện tại, cô ta xem như đối địch với Tạ Ngọc Mẫn. Nhìn thấy Tạ Ngọc Mẫn chèo kéo con gái lớn nhà họ Tô, làm sao cô ta có thể cam tâm.
Quan Tĩnh do dự trong chốc lát, rốt cuộc cũng đứng dậy đi đến chỗ Tô Từ, giọng nói của cô ta có vài phần lấy lòng: "Tô Từ, tôi nghe nói khách quý đến thu hình hôm nay còn có Tần Thi Yên."
Tần Thi Yên ăn vạ nhà họ Tô, con gái nhà họ Tô không thích Tần Thi Yên, người trong vòng đều đã biết.
Tô Từ nhìn về phía cô ta.
Quan Tĩnh như thể nhận được ủng hộ, cô ta rất chủ động: "Cách làm của Tần Thi Yên cũng quá khinh người, chán ghét, lại ghê tởm. Hai lần hot search trước cô ta độc ác cố ý đạp cô xuống, tôi thật sự nhìn không vừa mắt. Tô Từ, nếu cô nguyện ý, đợi lát nữa tôi có thể giúp cô nhẹ nhõm hơn."
Lần đầu tiên Tạ Ngọc Mẫn biết được, mặt của bạn tốt trước kia lại xấu như vậy. Cô ấy nghiêng đầu, không muốn lại nhìn Quan Tĩnh. Nhìn một lần, cô ấy chỉ biết lại cảm thấy bản thân mù mắt một lần.
Tô Từ cảm thấy cạn lời. Nhân phẩm Tần Thi Yên có vấn đề, nhưng Quan Tĩnh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu: "Chuyện của tôi, còn chưa đến phiên cô nhúng tay."
Giọng của cô lạnh lùng, không cho Quan Tĩnh mặt mũi.
Quan Tĩnh không ngờ Tô Từ thẳng thắn như vậy, không thú vị, nét tươi cười trên mặt cô ta cứng lại, trong lòng thầm hận Tô Từ cao ngạo, nhưng chỉ có thể ngượng ngùng ngồi lại chỗ cũ.
Nhân viên công tác thông báo thu hình bắt đầu.
Tô Từ đi vào phòng thu hình, phát hiện Tần Thi Yên đã sớm đến rồi. Cô ta im lặng ngồi ở vị trí khách quý của mình, thấy Tô Từ và những khách quý khác tiến đến còn lễ phép chào hỏi.
Sắc mặt cô hồng nhuận, như thể người trước kia bị vạch trần không phải là con gái nhà họ Tô, chọc giận dân mạng và công ty cũng không phải là cô.
Ngay cả Quan Tĩnh, vốn nhiều tâm cơ thủ đoạn, cũng không thể không nhìn Tần Thi Yên thêm vài lần. Cô còn tưởng sẽ thấy bộ dạng nghèo túng, tiều tụy của Tần Thi Yên, nhưng không ngờ khả năng chịu đựng của Tần Thi Yên mạnh mẽ đến mức giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Quan Tĩnh cảm thấy người như vậy thật đáng sợ.
Tô Từ cũng không thể không khâm phục da mặt dày của Tần Thi Yên. Đôi mắt cô híp lại, đánh giá Tần Thi Yên vài lần. Không sợ đối thủ nhảy nhót khó chơi, chỉ sợ nhất kẻ thù cười mà giấu dao, tâm cơ kín đáo.
Thu hình còn chưa bắt đầu, Tần Thi Yên vẫn ngồi bên cạnh Tô Từ, cô ta rất thành tâm xin lỗi Tô Từ: "Từ Từ, rất xin lỗi, trước kia là fans của mình tổn thương cậu, làm cậu không vui."
Cô ta chân thành nhìn Tô Từ: "Công ty lấy tất cả tài nguyên của mình cho những người khác, fans của mình cũng thoát fans, mình đã nhận được trừng phạt, cậu đồng ý tha thứ cho mình chứ?"
Sau khi Tô Từ đăng tin tức mắng cô ta ăn vạ nhà họ Tô, không có quan hệ với nhà họ Tô, mặc kệ là công ty hay fans đều rất tức giận.
Cô ta là nghệ sĩ trẻ đang nổi, công ty sắp xếp không ít tài nguyên cho cô ta. Nhưng sau khi chuyện này bùng nổ, công ty kêu cô ta đắc tội nhà họ Tô, cho nên tài nguyên vốn thuộc về cô ta lại cho những nghệ sĩ khác. Mà fans của cô ta cũng thoát fans tập thể, mắng to cô ta là kẻ lừa đảo, bắt đầu bạo lực mạng cô ta, thậm chí có không ít người còn canh giữ dưới lầu công ty, lấy đồ vật ném cô ta.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ những chương trình và phần diễn vốn đã bắt đầu quay, thời gian còn lại cô ta đều ở một mình trong khách sạn, nơi nào cũng không dám đi.
Những chuyện này cô ta đều cắn răng chịu đựng.
Những người khác càng muốn xem cô ta bị chê cười, cô ta càng không thể bị chê cười.
Giọng Tần Thi Yên chân thành, thậm chí còn mang theo ý tứ xin tha: "Từ Từ, cậu có thể tha thứ cho mình, buông tha cho mình được không?"
Người ở đây dựng lỗ tai lên, trộm ăn dưa.
Trước đây Tần Thi Yên có hào quang, dựa vào nhà họ Tô, khi mới ra mắt lập tức nổi bật, tài nguyên nhiều đến mức được ưu ái, dễ dàng vượt qua những nghệ sĩ khác, nhưng mọi người chỉ biết thầm hận và ngưỡng mộ.
Không ngờ, Tần Thi Yên thế mà bị lật xe.
Vị khách quý nhỏ bé kia hóa ra là con nhà quyền quý thật, còn con nhà quyền quý giả muốn chèn ép con nhà quyền quý thật không được, ngược lại còn bị dạy cho bài học thê thảm.
Hiện tại nhìn Tần Thi Yên, trước đây hào nhoáng, rực rỡ, nay lại thấp giọng xin tha trước mặt con nhà quyền quý nhà họ Tô, mọi người không khỏi thổn thức.
Một tay Tô Từ chống cằm, cô hỏi đạo diễn đã ngồi xuống: "Đạo diễn, còn chưa bắt đầu thu hình sao?"
Đến liếc mắt một cái cô cũng không nhìn Tần Thi Yên.
Bị nhắc tên trong lòng đạo diễn căng thẳng, ông ta nhanh chóng đáp lại: "Bây giờ liền bắt đầu, bắt đầu ngay đây."
Khi trước, tên Hứa Đa kia rốt cuộc đã tìm được cô gái nhỏ này ở nơi nào thế? Rõ ràng lúc trước Tô Từ chỉ là một người mới xinh đẹp, không ngờ đảo mắt liền biến thành một tòa núi vàng cỡ bự không thể trêu chọc.
Hoàn toàn bị bơ khiến sắc mặt của Tần Thi Yên có chút cô đơn, nhưng khi bắt đầu thu hình, cô ta lại nhanh chóng điều chỉnh sắc thái trên mặt.
Bắt đầu thu hình, trên màn hình bắt đầu xuất hiện bình luận.
"Rốt cuộc cũng chờ đến ngày tiết mục này phát sóng trực tiếp, tôi tới là vì con gái Tô nha."
"Vì xem Tô Từ mà đến."
"Tô Từ thật xinh đẹp, hôm nay có phải cô ấy để mặt mộc không? Tôi thấy các nữ khách quý khác đều trang điểm, mặt cô ấy cũng quá sạch sẽ rồi, ngay cả kẻ mắt cũng không có."
"Là mặt mộc! Bạn tôi là một trong những nhân viên công tác của đoàn làm phim. Cậu ấy nói với tôi Tô Từ thật còn đẹp hơn rất nhiều lần so với dưới ống kính, làn da siêu tốt."
"Trước kia tôi nghĩ lầm Tô Từ bỏ tiền vào đoàn, máy ảnh đến phiên cô ấy liền mở chỉnh sửa nhan sắc. Thì ra là do tôi vô tri, người ta là tiên nữ xinh đẹp từ nhỏ đến lớn."
"Tôi nhớ rõ fan não tàn của Tần Thi Yên mắng cô Tô phẩu thuật thẩm mỹ, hiện tại sao lại không hé răng?"
"Nghe nói cả nhà nhà họ Tô có giá trị nhan sắc rất cao, Tô Từ xinh đẹp như vậy chủ yếu là bởi vì gen cha mẹ tốt."
"Vì sao Tần Thi Yên còn ở đây? Cô ta ngồi bên cạnh Tô Từ không xấu hổ sao? Fans cô ta còn mắng Tô Từ bắt chước nốt ruồi son của cô ta, tôi muốn biết mặt fans có đau hay không?"
"Trước kia Tần Thi Yên căn bản không có nốt ruồi son, là mấy tháng trước mới có, rất hiển nhiên là Tần Thi Yên bắt chước Tô Từ. Tôi thấy rất kỳ lạ, fan của cô ta ở đâu mà thấy cô ta xuất sắc lại còn mắng Tô Từ?"
"Lúc trước tôi đã cảm thấy, Tần Thi Yên vô duyên vô cớ thêm một nốt ruồi son rất không hợp với khuôn mặt của cô ta, chỉ có fans của cô ta là khen đẹp thôi."
"Khó trách tôi cũng cảm thấy nốt ruồi son của Tần Thi Yên rất không hài hòa, thì ra là nốt ruồi son giống với trên mặt Tô Từ."
"Ô ô ô, tôi cũng muốn có thêm một nốt ruồi son, nốt ruồi của Tô Từ đẹp quá."
"Đừng nói nữa, hãy thổi phồng giá trị nhan sắc thần tiên của Tô Từ thôi."
Trước đây, phần lớn những người nghi ngờ nhan sắc của Tô Từ đều là fan của Tần Thi Yên. Sau khi Tô Từ công khai ảnh từ nhỏ đến lớn và chứng minh thân phận, fan Tần Thi Yên còn dám nói gì nữa?
Biết Tô Từ không phẫu thuật, cũng không dùng kính làm đẹp, thậm chí hiện tại còn để mặt mộc, dân mạng thực sự bị gương mặt này thuyết phục. Với một khuôn mặt xinh như vậy, ai mà nhịn được chứ.
Trước mặt mỗi người đặt một cái lò nướng nhỏ để bảo vệ môi trường, trên bàn dài bày những đĩa thịt đã thái và xiên que.
Đạo diễn tuyên bố: "Kỳ này, chúng ta sẽ tự tay nướng BBQ."
Kể từ khi hai vị khách quý mới là Tô Từ và Tần Thi Yên xuất hiện, tiết mục vốn thường chẳng có gì đặc sắc, không có bọt nước, nay lại thu hút một lượng lớn khán giả.
Đạo diễn cũng không để ý khoảng cách căng thẳng giữa Tô Từ và Tần Thi Yên, dù sao chỉ có va chạm mới tạo sức nóng.
Đạo diễn bảo nhân viên chuẩn bị lò nướng thật tốt cho khách: "Các cô cậu muốn ăn gì thì tự nướng lấy."
Tô Từ thấy may vì chỉ nướng BBQ, chứ không phải nấu cơm.
Nếu phải nấu cơm trước mặt đông dân mạng như vậy, cô chắc chắn sẽ không muốn. Dù sao cô cũng chẳng có chút kỹ năng nấu nướng nào, cũng không muốn luống cuống trước đám đông, vì sẽ làm hỏng hình tượng mỹ nhân nổi tiếng của mình.
Tô Từ cầm vài xiên thịt bò đặt lên lò nướng, chậm rãi chờ thịt chín.
Tạ Ngọc Mẫn và Quan Tĩnh, còn có Nam Nghệ bọn họ cũng sôi nổi ra tay.
Nướng xiên que đối với bọn họ mà nói cũng không khó, khi dự party ai lại chưa từng nếm qua BBQ nướng chứ.
Đặc biệt là Nam Nghệ, động tác lật thịt quả thực là thuận buồm xuôi gió, xiên thịt bị nướng đến phát ra tiếng xèo xèo.
"Ai nướng cháy thế?" Đạo diễn bận rộn không ngừng, ông ta ngửi thấy mùi khét.
Tô Từ có chút ngượng ngùng: "Là tôi." Trên lò nướng thịt bò đều thành màu đen.
"Từ Từ, cậu chưa từng ăn qua món nướng, để mình giúp cậu cho. Đây là thịt mình đã nướng xong, cậu ăn trước đi." Bên cạnh, Tần Thi Yên đưa xiên thịt đã được nướng xong đặt trong cái đĩa sứ trắng, đưa cho Tô Từ.
Cô ta nướng rất khá. Xiên thịt thoa nước mật ong, màu sắc vàng kim, còn tỏa ra màu bóng bẩy, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại, mê người đến không chịu được.
"Oa, thật muốn ăn, có sao nói vậy, kỹ thuật nướng BBQ của Tần Thi Yên thật sự rất tốt."
"Tô Từ là con gái nhà quyền quý, đâu đến nỗi phải tự tay làm gì? Bình thường đều có người hầu chuẩn bị hết cho cô ấy."
"Hiện giờ cuối cùng tôi cũng hiểu con nhà quyền quý thật khác con nuôi kiêm giả ở chỗ nào, giữa họ chỉ cách nhau cách nướng BBQ."
"Kỹ thuật nướng BBQ của Tần Thi Yên giỏi đến mức nào? Thủ đoạn tinh vi, nói dối không chớp mắt."
"Vì sao tôi lại cảm thấy Tần Thi Yên thật hèn mọn nha, cô ta giống như đang lấy lòng Tô Từ vậy."
"Trước đây, liều một chút, làm như giấu diếm. Cô ta đang muốn lấy lòng Tô Từ đấy."
"Lấy lòng Tô Từ thì sao? Tôi cũng muốn dựa vào con nhà quyền quý nhà họ Tô."
"Tôi không dựa, tôi chỉ cần chăm sóc Tô Từ cũng được. Tiểu Từ Từ hãy nhìn em, em có thể nướng BBQ cho chị mỗi ngày."
"Ai cần ăn đồ của Tần Thi Yên chứ, Tô Từ không cần ăn, em có thể làm cho chị ăn."
Tiếp theo, các dân mạng thấy Tô Từ trực tiếp từ chối thịt nướng của Tần Thi Yên.
"Em có thể ăn của chị." Bên cạnh, Tạ Ngọc Mẫn đưa một chuỗi thịt dê đã được nướng xong cho Tô Từ: "Chỉ là nướng không quá đẹp, nhưng hương vị hẳn là còn có thể vớt vát."
"Được, cảm ơn chị." Tô Từ tiếp lấy que nướng của Tạ Ngọc Mẫn.
Tô Từ từ chối Tần Thi Yên, mà lại nhận của Tạ Ngọc Mẫn, thái độ của cô đối với Tần Thi Yên rất rõ ràng.
Bị từ chối, sắc mặt Tần Thi Yên cô đơn, cô ta im lặng tiếp tục nướng BBQ.
Mà lúc này, nhân viên công tác đẩy xe đẩy nhỏ tiến vào.
Đạo diễn cười nói: "Tôi còn cố ý chuẩn bị nước đường cho mọi người đấy."
Nhân viên công tác bưng nước đường lên cho mỗi vị khách quý.
Khi nhân viên công tác bưng nước đường cho Tô Từ, anh ta trượt chân, khiến một chén nước đường rớt xuống sàn nhà.
Anh ta sợ tới mức nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Anh ta nghe nói vị này là con gái nhà họ Tô, không thể đắc tội.
Tô Từ không có bị thương. Cô nhìn về phía nhân viên công tác đang mang sắc mặt sợ hãi, cảm thấy buồn cười, cô rất đáng sợ sao? "Tôi không sao, anh không cần khẩn trương."
Đạo diễn bảo nhân viên công tác múc thêm một chén nữa.
"Ở đây có chén đũa sạch sẽ." Tần Thi Yên cười nói cho nhân viên công tác.
"Cảm ơn." Nhân viên công tác nhanh chóng lấy chén đến, múc lại một chén nước đường cho Tô Từ.
Tô Từ không biết nướng BBQ, cô chỉ đơn giản không động tay, chỉ uống nước đường do tổ tiết mục chuẩn bị.
Trong phòng thu tràn mùi BBQ nướng. Khi buổi thu sắp kết thúc, đồ ăn trên bàn dài gần như đã bị vài vị khách quý ăn sạch.
Ở một bên, Tô Từ gãi cổ, cảm thấy thật ngứa.
Cô nhíu mày, tự hỏi sao lại thế này?
Rất nhanh, cơn ngứa lan lên mặt, cô không nhịn được muốn duỗi tay cào.
Đột nhiên, đỉnh đầu cũng ngứa, sắc mặt Tô Từ sửng sốt.
Tai thỏ của cô cũng muốn lòi ra sao?
Trong phòng thu, Tô Từ đột ngột đứng lên: "Tôi có chút không thoải mái."
Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài, để lại mọi người và dân mạng với vẻ mặt kinh ngạc.
Tô Từ nhanh chóng chạy về phòng nghỉ, cô khóa cửa lại.
Mặt cô rất ngứa, đỉnh đầu cũng ngứa.
Sao lại thế này?
Một hồi lâu, Tô Từ sờ thấy tai thỏ trên đỉnh đầu của mình. Cô mở camera di động mặt trước ra, chỉ thấy trong màn hình, trên đỉnh đầu mình có đôi tai thỏ, trên mặt lại xuất hiện mẩn đỏ.
Cô kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, đây là có chuyện gì?
Ngay lập tức Tô Từ gọi điện cho Lục Chiết, bảo hắn đến đây đón mình. Tiếp theo, cô gọi điện cho anh cả Tô Trí Viễn, bảo anh ấy kiểm soát hiện trường.
Khách quý khác ra khỏi phòng thu hình, phát hiện Tô Từ đã khóa cửa còn mình thì ở bên trong phòng nghỉ.
Mặc kệ là ai tới gõ cửa, cô đều không mở ra.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một thiếu niên thân hình cao lớn đi đến, mọi người còn đang tự hỏi đối phương là nam sinh nào, sao lại cuốn hút như vậy.
Chỉ thấy đối phương gõ cửa hai lần, thấp giọng nói gì đó.
Giây tiếp theo, cửa mở ra, thiếu niên đẹp trai bị kéo đi vào.
Cửa lại bị đóng lại.
"Con gái lớn nhà họ Tô đang làm cái gì thế?" Quan Tĩnh cười nhạo.
"Cô ấy làm cái gì, cũng không phải việc cô có thể quản. Tôi khuyên cô nên tự mình quản tốt miệng của mình đi." Tạ Ngọc Mẫn lạnh lùng nói một câu rồi rời đi.
Quan Tĩnh tức giận đến nghẹn họng: "Cô..."
Trong nhà, Tô Từ mang mũ, mang khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt đen: "Lục Chiết."
Giọng của cô mang theo tiếng khóc nức nở.
Lục Chiết đã rất sốt ruột, hơi thở của hắn có chút không ổn: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Từ gỡ mũ xuống, đôi tai thỏ lông xù, tuyết trắng lộ ra. Tiếp theo, cô bỏ khẩu trang xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn có rất nhiều mẩn đỏ.
Tô Từ nhịn không được ho khan vài tiếng: "Mặt em rất ngứa."
Ô, cô biến thành một con thỏ tinh xấu xí!