Gần đây thời tiết ở thành phố C cũng không tốt, trời vẫn luôn mưa đứt quãng, liên tục.
Tô Trí Viễn mang theo hai trợ lý đi tới nơi công trình thi công, người phụ trách nhận thầu nghe thấy cậu cả nhà họ Tô tới, hắn ta nhanh chóng chạy ra tiếp đãi: "Cậu chủ Tô, tại sao ngài lại tới vậy?"
"Công nhân xảy ra sự cố trong công trường khoảng thời gian trước thế nào rồi?" Tô Trí Viễn hỏi người phụ trách.
Trước kia công trường đã xảy ra chuyện công nhân từ trên cao ngã xuống, bị thương, một ít truyền thông cũng đưa tin này, làm tập đoàn không thể không coi trọng. Lần này Tô Trí Viễn đến đây, ngoại trừ trao đổi hợp đồng, chính là vì chuyện công trình.
Thái độ của người phụ trách kính cẩn, hắn ta nhanh chóng báo lại với Tô Trí Viễn: "Tô tổng, tôi đã dựa theo ý của công ty bồi thường cho người nhà, bọn họ đã nhận được tiền."
Hắn ta không ngờ Tô Trí Viễn sẽ tự mình đến thành phố C điều tra chuyện này. Dù sao thì Tô Trí Viễn là người cầm quyền của tập đoàn Tô thị, chuyện nhỏ như vậy sao cần kinh động đến ngài ấy? May mắn là mọi chuyện đã được giải quyết.
"Tô tổng, ngài yên tâm, lúc ấy tôi tự mình chạy tới bệnh viện xem người bị thương, tính mạng đối phương đã không còn nguy hiểm." Người phụ trách rũ mi, hạ gối, hắn ta cười nói cho Tô Trí Viễn: "Người nhà người bị thương đã đồng ý nhận tiền bồi thường, tiền cũng đã gửi cho bọn họ, chuyện này đã được giải quyết xong xuôi."
Tô Trí Viễn không hỏi lại nhiều.
Mưa vẫn rơi xuống, nhiều công nhân nghỉ ngơi trong phòng lợp mái tôn, chờ mưa tạnh lại tiếp tục thi công.
Tô Trí Viễn mặc bộ vest xám bạc đứng giữa công trường ngổn ngang bẩn thỉu, trên người lại toát ra vẻ kiêu ngạo, tinh tế khó diễn tả. Anh bước vào bên trong, bùn đất vương trên mặt đất làm bẩn đôi giày da sáng bóng sang trọng, nhưng anh hoàn toàn không để ý.
"Tô tổng, bên trong rất lộn xộn, đừng làm bẩn quần áo và giày của ngài. Bên kia là phòng nghỉ của tôi, ngài đi qua đó ngồi trong chốc lát không ạ?" Người phụ trách thật cẩn thận đề nghị.
Xung quanh đều là bê tông cốt thép. Thân phận Tô Trí Viễn như vậy, người phụ trách lo sợ ngài ấy va chạm đến bị thương ở chỗ này.
"Không sao." Tô Trí Viễn nhận ô che mưa từ tay trợ lý, tự mình cầm, dẫm lên nước bùn rồi kiểm tra trong công trường.
Người phụ trách chỉ có thể chống ô che mưa hết mực cung kính mà đi theo sau Tô Trí Viễn, không ngừng báo cáo tiến độ công trình cho anh ấy.
Mà lúc này, một công nhân chạy tới, đánh một cái ánh mắt với người phụ trách.
Người phụ trách lập tức nói với Tô Trí Viễn: "Tô tổng, ngại quá, thằng nhóc này tìm tôi có chút việc."
Tô Trí Viễn gật đầu.
Người phụ trách kéo công nhân đi đến đống xi măng bên kia: "Có chuyện gì? Không thấy tôi đang tiếp đón Tô tổng sao?"
"Anh Lý." Công nhân đè thấp giọng, cậu ta sốt ruột nói: "Người nhà của Chu Minh tới, hiện tại đang ở bên ngoài, nói muốn tìm anh bàn chuyện bồi thường."
"Cái gì?" Người phụ trách kinh ngạc, theo bản năng hắn ta nhìn về phía Tô Trí Viễn đã đi xa: "Cậu nhanh chóng tìm người ngăn anh ta lại, không thể để anh ta chạm mặt Tô tổng."
Công nhân nhanh chóng nói: "Mấy anh em bên ngoài ngăn cản anh ta, người tới chính là anh trai Chu Minh, anh ta kêu la muốn gặp anh."
Người phụ trách khẽ cắn môi, hắn ta chỉ huy công nhân: "Các cậu ổn định anh ta trước, nói với anh ta hiện tại tôi có việc bận, không thể nói chuyện với anh ta được, bảo anh ta hôm nào lại đến. Nếu anh ta không muốn đi, cậu để anh ta chờ trước, đợi lát nữa tôi tiếp Tô tổng xong lại nói chuyện với anh ta."
"Được, anh Lý, em liền đi nói với anh ta." Công nhân rất nhanh đội mưa chạy ra.
Người phụ trách bước chân vội vàng, nhanh chóng đuổi kịp Tô Trí Viễn, cười ha ha nói: "Tô tổng, ngại quá, đám người làm bên kia hấp tấp bộp chộp, luôn có chuyện để tìm tôi."
Tô Trí Viễn đã quan sát gần hết toàn cảnh: "Không sao. Tuy rằng tiến độ công trình phải đẩy nhanh, nhưng vẫn phải đặt an toàn của công nhân lên hàng đầu."
Người phụ trách cho rằng người cầm quyền như Tô tổng sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng không ngờ đối phương lại nói như vậy.
Người phụ trách nhanh chóng theo tiếng: "Đây là đương nhiên. Tô tổng ngài yên tâm, chuyện như lần trước tôi bảo đảm sẽ không tái xuất hiện. Hiện tại thời tiết không tốt, tôi đã để bọn họ nghỉ ngơi trong phòng thật tốt, chính là lo lắng lại xảy ra tình huống bất trắc."
"Ừ."
Tô Trí Viễn mang theo hai trợ lý chuẩn bị rời đi.
Nhìn Tô Trí Viễn lên xe, người phụ trách nhẹ nhàng thở ra.
Đừng tưởng Tô tổng bề ngoài giống công tử nhà giàu, không vướng bụi trần. Muốn ngồi vững ở vị trí người đứng đầu tập đoàn Tô thị, làm gì có chuyện ai dám coi anh ấy như cậu ấm được nuông chiều.
Mọi người đều biết, từ khi Tô Trí Viễn tiếp nhận tập đoàn Tô thị, mấy năm nay tập đoàn Tô thị kiếm tiền, ít nhất là tăng gấp đôi.
Người phụ trách cười ha ha nhìn xe khởi động.
"Lý Quý!" Lúc này, bên cạnh vụt ra một người có thân hình cao lớn cường tráng, mấy người công nhân khác ngăn không được.
Công nhân vừa rồi truyền lời khó xử nói: "Anh Lý, anh ta bắt buộc phải gặp được anh."
"Được rồi, được rồi. Các cậu vào đi, tôi tới nói chuyện với anh ta." Người phụ trách Lý Quý nhanh chóng nhìn lại xe của Tô Trí Viễn bên kia, vừa lúc xe đã rời đi.
Lý Quý nói với anh trai Chu Minh: "Anh là anh trai của Chu Minh sao? Vì khoản bồi thường của Chu Minh nên đến tìm tôi hả?"
Sắc mặt Chu Hào kích động: "Đúng vậy, các người quá bắt nạt người. Em trai tôi từ trên cao rơi xuống, bác sĩ nói em ấy bị tê liệt nửa người, chuyện này các người phải phụ trách bồi thường."
Lý Quý móc ra một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng: "Tiền bồi thường tôi đã gửi cho các người, tự các người cũng đã ký, đồng ý giải hòa. Sao vậy, bây giờ tham vọng vẫn chưa đủ à?"
Đôi tay Chu Hào nắm chặt, đôi mắt của anh ta tràn ngập lửa giận: "Anh lợi dụng mẹ tôi già cả mắt mờ, lừa bà ấy ký tên, nói ngon ngọt rằng bồi thường mười vạn, nhưng trên giấy tờ chỉ viết một vạn, ngay cả phí giải phẫu của em trai tôi cũng không đủ. Anh thật quá đáng, rõ ràng chính là hút máu của chúng tôi."
"Lúc trước chúng ta đã nói rõ chính là một vạn, sao lại ra mười vạn?"
Lý Quý cắn thuốc lá, vẻ mặt không cho là đúng, hắn ta tiếp tục nói với Chu Hào: "Tôi cũng là làm công, anh đừng làm khó dễ tôi, chiếc siêu xe vừa rồi rời đi anh cũng thấy đúng không. Anh biết người ở trong đó là ai không? Ngài ấy chính là người nổi danh lẫy lừng Tô Trí Viễn, Tô tổng. Cả nơi này, toàn bộ công trình, đều là sản nghiệp của ngài ấy."
"Tôi thấy ngài ấy đều chỉ có thể cúi người gật đầu, cái gì cũng đều nghe theo ngài ấy." Vẻ mặt Lý Quý ý vị thâm trường: "Tiền bồi thường tôi cũng là nghe theo Tô tổng phân phó, anh cũng biết nhà tư bản đều là quỷ hút máu, căn bản sẽ không để ý tới sống chết của thuộc hạ chúng ta."
Chu Hào nghĩ đến em trai đang nằm trong bệnh viện, anh ta tức giận đến run rẩy cả người: "Tôi không cần nghe anh nói lời vô nghĩa! Các người mơ tưởng muốn dùng một vạn đồng tống cổ chúng tôi, hiện tại em trai tôi còn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại, nhà chúng ta căn bản là không chi trả nổi nhiều tiền điều trị như vậy."
"Tôi biết, tôi cũng đồng tình với các người." Lý Quý cầm điếu thuốc trong miệng, thở dài: "Chu Minh theo tôi một khoảng thời gian, cũng coi như là anh em của tôi, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn cậu ấy như vậy? Tới, ở đây có một ngàn đồng, anh cầm trước đi, không đủ tôi lại nghĩ cách."
Lý Quý nhét tiền vào trong tay Chu Hào: "Anh cũng đừng làm khó tôi nữa. Vừa rồi tôi đã nói với anh, tôi chỉ thế Tô tổng làm việc, bồi thường cho nhà các người bao nhiêu, đều là do ngài ấy định đoạt. Tiền tôi đã gửi cho các người, các người cũng đừng tìm tôi làm phiền nữa, tôi cũng rất khó xử. Trước kia một vạn đồng Tô tổng còn không muốn bỏ ra, vẫn là tôi khó khăn tranh thủ mới được."
Chu Hào nhìn tiền bị nhét vào tay, tay nắm chặt, như thể nắm lấy sinh mệnh của em trai mình, đôi mắt anh ta đỏ lên: "Anh ta khinh người quá đáng! Em trai tôi không phải là mạng người sao?"
Lý Quý cười thầm đối phương ngây thơ.
Hắn ta vỗ bả vai của Chu Hào: "Anh cũng biết, những kẻ có tiền như bọn họ vẫn luôn khinh thường chúng ta, căn bản sẽ không để sinh mệnh của chúng ta trong mắt. Chúng ta ăn thiệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, căn bản không có cách nào, dù sao thì làm sao trứng gà có thể chọi nát cục đá?"
Mưa phùn mông lung làm ướt quần áo trên người Chu Hào, anh ta nắm chặt một ngàn đồng trong tay.
"Dù sao việc này tôi chỉ nghe theo Tô tổng sắp xếp, có chuyện gì cũng đừng đến tìm tôi nữa. Các người cầm tiền, cũng ký tên, mọi chuyện đã giải quyết. Anh trở về, chăm sóc Chu Minh thật tốt đi." Lý Quý thốt ra một câu như vậy, ngậm thuốc lá rời đi.
Chu Hào đứng tại chỗ, tiền trong tay bị anh ta nắm chặt đến nhăn nhúm, đôi mắt anh ta phiếm hồng, gân trên cổ căng thẳng xuất hiện.
"Anh Lý, anh trai Chu Minh đi rồi sao?" Công nhân truyền lời thấy Lý Quý tiến vào, cậu ta nhanh chóng thò lại gần.
"Tôi đã tống cổ anh ta, về sau anh ta lại đến thì cũng đừng quản nữa." Vừa rồi cũng là bận tâm Tô tổng ở đây, mới trấn an đối phương.
"Lý ca, cái này..." Công nhân trẻ có chút do dự.
Lý Quý cảnh cáo công nhân trẻ tuổi: "Miệng cậu giữ chặt một chút cho tôi, còn tôi một ngày, tuyệt đối có thể để cậu bị ăn thịt."
Công nhân trẻ nhanh chóng bảo đảm: "Anh Lý, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không lắm miệng."
Lý Quý người này quá tàn nhẫn. Tập đoàn ở trên cho hơn một trăm vạn làm khoản bồi thường, đều bị Lý Quý cầm đi trả nợ cờ bạc, chỉ lấy một vạn tống cổ người nhà Chu Minh.
Chuyện này là cậu ta vô tình phát hiện, cậu ta sợ hãi thủ đoạn của Lý Quý, chỉ có thể nhận tiền của hắn ta, đồng ý không để lộ ra ngoài.
Đến nỗi Chu Minh chỉ có thể tính là xui xẻo, gặp phải một ông chủ tàn nhẫn như vậy.
Sau khi Tô Từ biết anh trai sẽ bị người dùng đao đâm chết, trong lòng cô vẫn luôn bất an.
Đối với người bên cạnh anh trai cô không biết rõ, mục tiêu quá nhiều, đến cuối cùng là ai muốn giếŧ hại anh trai?
Hai ngày nay cô dặn dò anh trai nhất định phải mang theo ba người bảo vệ bên người.
Tới ngày thứ ba hôm nay, sáng sớm Tô Từ đã đi tìm Tô Trí Viễn, nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay anh ấy vẫn luôn là dây nhỏ màu đỏ, cô biết, anh trai vẫn còn gặp nguy hiểm.
Rốt cuộc là ai muốn sát hại anh trai cô?
Chẳng lẽ là đối thủ trên thương trường?
"Không phải nói muốn cùng anh đi ăn sáng sao?" Tô Trí Viễn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của em gái mình, anh ấy duỗi tay búng trán cô: "Đi thôi."
"Vâng ạ." Tô Từ đến khu bữa sáng của khách sạn dùng cơm với anh trai. Mới vừa ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, cô phát hiện Lục Chiết ngồi ở đường chéo đối diện với mình.
Hắn xuống dưới lúc nào?
Bởi vì lo lắng anh trai cô lại tiến vào phòng mình kiểm tra đột ngột, nên ngày hôm qua Lục Chiết đã đặt một phòng khác.
Nếu là bình thường, Tô Từ nhất định sẽ dính hắn, chạy đến phòng Lục Chiết ở cùng với hắn. Nhưng lúc này anh trai đang gặp nguy hiểm, cô không có tâm tư trêu đùa Lục Chiết.
Hiện tại thấy Lục Chiết cũng ăn sáng ở chỗ này, cô có chút vui vẻ, thừa dịp anh trai không thấy, cô chớp mắt với Lục Chiết ngồi phía đối diện.
"Anh ơi, hôm nay anh không có bận việc gì đúng không?" Tô Từ thu ánh mắt, hỏi Tô Trí Viễn ngồi ở phía đối diện.
"Ừ, đã bận xong rồi, làm sao thế? Ở chỗ này rất nhàm chán, muốn về nhà à?" Hai ngày nay anh ấy vẫn luôn bận rộn, mà em gái anh ấy đều ở khách sạn: "Hôm nay không có việc bận, anh có thể đưa em đi thành phố C một chút."
"Không cần." Tô Từ lập tức lắc đầu.
Đi bên ngoài càng thêm nguy hiểm, xung quanh một người bất kì đều có thể là thủ phạm giếŧ người, cô căn bản không thể phòng được.
"Không cần?" Tô Trí Viễn có chút kinh ngạc, anh ấy nhướng mày, hỏi em gái mình: "Không phải em đã nói tới thành phố C là để giải sầu sao?"
"Đột nhiên em không muốn giải sầu, em phát hiện nơi này cũng không có chỗ nào chơi vui, còn không bằng ở luôn trong khách sạn." Tô Từ lo lắng Tô Trí Viễn lại chạy ra ngoài: "Anh trai, anh cũng vậy, vất vả mấy ngày, hôm nay anh phải nghỉ ngơi thật tốt trong phòng, đừng đi ra ngoài, buổi tối chúng ta liền về thành phố B."
"Được." Tô Trí Viễn cười đồng ý.
Tô Từ mím môi, dặn dò mấy trăm lần: "Anh ơi, buổi chiều anh nhất định không thể đi ra ngoài! Phải nghỉ ngơi trong phòng đó."
Tô Trí Viễn mỉm cười chiều chuộng em gái, lại dịu dàng đáp: "Được thôi, nhưng sao em lại lo lắng anh ra ngoài thế?"
"Bên ngoài mưa to như vậy, anh còn đi ra ngoài rất dễ bị cảm lạnh." Tô Từ tuôn ra một tràng lý do, chẳng hề chớp mắt lấy một cái: "Tóm lại hôm nay anh phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng, bất cứ lúc nào em sẽ sang kiểm tra."
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Trí Viễn phủ đầy ý cười, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng dành cho người ngoài: "Nghe lời Tiểu Từ hết, như vậy được rồi chứ."
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Từ liền thúc giục anh trai cô về phòng. Lúc rời đi, cô còn trộm nháy mắt với Lục Chiết cách đó không xa.
Nhìn anh trai đi vào phòng anh ấy, lúc này Tô Từ mới trở về phòng của mình. Cô đã gửi tin nhắn cho Lục Chiết, nói với hắn, hôm nay giữa trưa cô muốn ăn cơm trưa với anh trai cô.
Giá trị sinh mệnh của anh trai còn bốn giờ.
Chỉ cần anh ấy ở yên trong phòng khách sạn, đối phương không thể giếŧ anh ấy.
Về phần lần sau có còn động thủ hay không, Tô Từ còn cần phải xem sau bốn giờ trôi qua, giá trị sinh mệnh trên tay Tô Trí Viễn có biến đổi hay không.
Nếu vẫn là dây nhỏ màu đỏ như cũ, có nghĩa là đối phương vẫn muốn giếŧ anh trai. Nếu giá trị sinh mệnh biến thành màu vàng hoặc màu xanh lục, có nghĩa là nguy hiểm của anh trai đã được giải trừ, cho dù đối phương động thủ với anh trai cũng sẽ không thành công.
Lúc giữa trưa, Tô Từ cho người đưa cơm đến phòng Tô Trí Viễn, sau đó cô chạy đến, cùng ăn cơm trưa ở phòng anh ấy.
Như Tô Từ đã nói, đảm bảo anh trai một tấc cũng không rời phòng.
Tô Trí Viễn thấy buổi sáng, em gái anh ấy qua lại phòng mình đến năm sáu lần, không phải mượn đồ sạc, thì chính là mượn khăn giấy, thậm chí là máy sấy, cái cớ gì đều có để lấy.
"Tiểu Từ, em đang lo lắng cái gì?" Anh ấy luôn cảm thấy hôm nay em gái mình cực kì kỳ quái.
"Em lo lắng anh không nghe em nói mà chạy ra bên ngoài. Bên ngoài mưa lớn, em không muốn anh ra ngoài." Dùng xong cơm trưa, Tô Từ cũng không vội rời đi, cô nhìn giá trị sinh mệnh trên tay anh trai còn hơn một giờ.
Tô Trí Viễn duỗi tay gõ nhẹ đầu em gái mình một cái: "Anh là người nói không giữ lời sao?"
Lúc này Tô Từ yên hẳn lên: "Anh trai anh là đáng tin nhất."
Tô Trí Viễn đứng dậy, để người phục vụ tới phòng thu dọn bộ đồ ăn: "Được rồi, em về phòng mình đi, anh muốn ngủ trưa."
Bị em gái mình nhìn chằm chằm như vậy, Tô Trí Viễn cảm thấy không thể tự nhiên làm gì được.
"Vậy anh ngủ ba mươi phút trước, đợi lát nữa em lại qua đây kiểm tra anh." Tô Từ đứng dậy, dù sao thì cô muốn lúc nào cũng đều có thể nhìn chằm chằm anh trai mình.
"Được." Hôm nay Tô Trí Viễn mặc trang phục đơn giản, cực kỳ giống công tử nhà giàu cao quý, chân trần trụi dẫm lên thảm dày, anh ấy đưa em gái mình đến cửa phòng: "Em cũng phải nghỉ ngơi cho tốt."
Hôm nay em gái quá dính người, rốt cuộc Tô Trí Viễn cũng cảm thấy phiền.
Tô Từ bị anh trai ghét bỏ đưa ra cửa phòng, bất đắc dĩ cô đành trở về phòng mình.
Ba mươi phút sau, Tô Từ lại chạy tới trước cửa phòng anh trai, ấn vang chuông cửa.
Tô Trí Viễn nhìn em gái phía sau cửa, nhướng mày: "Lần này em mượn cái gì?"
"Em chỉ nhìn xem anh trai anh đã tỉnh hay chưa, anh còn buồn ngủ sao? Anh ngủ tiếp đi, đợi lát nữa em lại đến tìm anh." Đúng nhận anh trai còn ở trong phòng, bình yên vô sự, Tô Từ như một luồng khói trốn đi.
Tuy rằng cô đã phân phó bảo vệ ở bên ngoài bảo vệ anh trai, không cho người lạ tới gần phòng anh ấy, nhưng cô vẫn lo lắng không nhịn được. Còn lại chưa đến một giờ, cô không thể thả lỏng.
Lại qua ba mươi phút, Tô Từ vừa mới ấn chuông cửa, Tô Trí Viễn đã mở cửa ra.
Tô Từ cười với anh trai đứng ở chỗ cửa, sắc mặt bất đắc dĩ cười lại rời đi lần nữa. Nhanh, nhanh, còn có hai mươi phút nữa thôi.
Tô Trí Viễn cảm thấy hôm nay em gái mình quá kỳ quái, vì sao vẫn luôn đề phòng anh ấy ra ngoài?
Anh ấy nhìn ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, lại thôi nghi hoặc.
Mà lúc này, di động Tô Trí Viễn vang lên, điện thoại là trợ lý gọi tới.
"Tô tổng, đã xảy ra chuyện."
Sau khi cúp điện thoại, lông mày Tô Trí Viễn nhíu chặt, đi nhanh ra ngoài.
Anh ấy đã thông báo chuẩn bị xe ở cửa.
Tô Trí Viễn đi thang máy đến sảnh lớn, từ bên ngoài trở về Lục Chiết thấy Tô Trí Viễn sắc mặt vội vàng đi ra ngoài.
Mắt thấy còn dư mười phút, Tô Từ lại chạy tới ấn chuông cửa phòng anh trai.
Một hồi lâu, cửa không mở ra.
Ý cười trên mặt Tô Từ đọng lại, cô liều mạng ấn chuông cửa: "Anh trai, anh trai mở cửa!"
Trong phòng vẫn không có phản ứng.
Lòng Tô Từ không ngừng trầm xuống, cô run rẩy với tay, lấy di động ra gọi điện thoại cho anh trai.
"Anh trai, anh ở đâu?" Tô Từ cảm thấy trong giọng của cô đều là run rẩy, may mắn anh trai đã nghe được điện thoại của cô.
"Công trường bên kia xảy ra chút chuyện, anh cần đi ra ngoài xử lý một chút, rất nhanh sẽ trở về. Em yên tâm, anh mang theo ô che mưa, sẽ không để thân thể bị ướt." Tô Trí Viễn giải thích.
"Anh trai anh không thể đi!" Tô Từ nắm chặt di động, cổ họng cô phát khô: "Anh sẽ gặp nguy hiểm, anh trai anh trở về ngay!"
Từ khách sạn xuất phát đến công trường bên kia cũng không xa lăm, anh ấy nhìn công trường cách đó không xa, anh ấy nói với em gái: "Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt bản thân, đợi lát nữa liền trở về. Được rồi, anh tới rồi, trở về lại nói với em sau."
Điện thoại bị cắt đứt, Tô Từ kinh hoảng lập tức đi tìm bảo vệ: "Anh trai tôi ra ngoài, vì sao lại không nói cho tôi?"
"Cô chủ..."
"Thôi, tôi không muốn nghe lời vô nghĩa." Sắc mặt Tô Từ sốt ruột: "Lập tức đưa tôi đến công trường bên kia."
Tô Trí Viễn đi tới nơi thi công nơi, trợ lý sớm đã chờ ở cửa: "Tô tổng, người nhà của người bị thương trước kia tới làm loạn, hiện tại đã bắt cóc người phụ trách, yêu cầu được gặp anh."
Mưa quá lớn, cho dù Tô Trí Viễn chống ô che mưa, vẫn làm ướt quần mình.
"Người ở đâu?"
"Bọn họ ở bên kia." Trợ lý hỏi Tô Trí Viễn: "Tô tổng, cần báo cảnh sát không ạ?"
Giọng nói trầm thấp của Tô Trí Viễn nghe như còn vương chút lạnh lẽo trong không khí: "Báo cảnh sát!"
Trợ lý nhanh chóng gọi điện thoại.
Tô Trí Viễn bước vào tòa nhà mới xây được một nửa, mấy công nhân trong công trường tụ tập lại xung quanh, còn những người khác thì sợ bị vạ lây nên đều trốn trong phòng, chỉ dám hé mắt nhìn ra ngoài qua màn mưa lớn để xem náo nhiệt.
"Gọi ông chủ bọn mày tới đây." Trong tay Chu Hào là dao nhỏ chống ở cổ Lý Quý, mũi dao sắc bén đã vẽ ra một vệt đỏ trên cổ hắn ta.
Hai chân Lý Quý nhũn ra, hắn ta xin tha: "Đã cho người thông báo Tô tổng rồi! Chu Hào, tôi chỉ là một nhà thầu nho nhỏ, thật sự không liên quan đến tôi, anh có chuyện gì thì đi tìm Tô tổng đi."
"Đều do bọn mày không có lương tâm, máu lạnh vô tình. Em trai tao vì làm công cho bọn mày mà từ trên cao rơi xuống, bọn mày ngay cả khoản bồi thường cũng cắt xén. Hôm nay em trai tao tỉnh lại, biết mình không được điều trị, còn cần rất nhiều tiền chữa bệnh, mới có thể thương tâm tự sát! Là bọn mày đã hại chết em trai tao." Dao nhỏ của Chu Hào lại hướng vào trong cổ của Lý Quý.
Cơn đau đớn truyền đến, làm sắc mặt Lý Quý trắng bệch: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh Chu Hào, chuyện này thật sự không liên quan đến em, em làm sao biết Chu Minh sẽ yếu ớt như vậy... A a a, cứu mạng, dao, anh phải chú ý dao nhỏ."
"A Hào, đừng manh động." Mẹ Chu Hào biết được con trai mình muốn báo thù, bà ta chạy nhanh đến đây. Một người con trai đã không còn, bà ta không hy vọng mất thêm người con trai thứ hai.
Chu Hào không nhìn mẹ mình, cánh tay thô cường tráng của anh ta nắm chặt dao nhỏ: "Ông chủ của các người rốt cuộc có tới hay không?"
"Anh tìm tôi?" Tô Trí Viễn chống ô che mưa màu đen, trên người anh ấy mặc trang phục đơn giản, đứng ở giữa bồn nước mưa to tầm tã, trên người vẫn có loại thanh thản cao quý.
Ô che mưa nâng lên, mọi người thấy được khuôn mặt tinh xảo của anh ấy.
Gen nhà họ Tô rất tốt. Ngoại trừ Lý Quý đã gặp qua Tô Trí Viễn, những người khác bây giờ mới biết, Tô tổng nổi danh trong miệng mọi người, thế mà lại là một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy.
Tô Trí Viễn chống ô che mưa, đi qua: "Anh là người nhà của người bị thương trước kia sao? Vì sao lại muốn tìm tôi?"
"Mày chính là ông chủ của nơi này?" Bởi vì cực kì phẫn nộ nên khuôn mặt Chu Hào vặn vẹo, đột nhiên trên cánh tay cường tráng của anh ta đang nắm dao nhỏ hiện lên gân xanh.
"Tô tổng, cứu tôi!" Vẻ mặt Lý Quý đưa đám, hai chân nhũn ra.
Chu Hào hung hăng trừng mắt nhìn Tô Trí Viễn: "Bởi vì tụi mày tàn nhẫn độc ác, một lũ tư bản hút máu đã hại em trai tao tự sát, hôm nay tao tới đây tính sổ với bọn mày."
"Người bị thương là em trai anh sao? Vì sao cậu ấy lại muốn tự sát?" Anh ấy đã bảo bộ phận tài vụ gửi một tấm chi phiếu bồi thường cho Lý Quý, để anh ta đứng ra giải quyết chuyện này, đồng thời cũng tỏ ý sau này nếu phía đối phương còn có yêu cầu gì thì có thể trực tiếp tìm đến tập đoàn Tô thị.
"Mày có mặt mũi hỏi tao vì sao hả?"
Chu Hào phẫn nộ rống lên: "Em trai tao bị ngã nửa tê liệt, thế nhưng bọn mày chỉ bồi thường một vạn đồng, còn lợi dụng mẹ tao có đôi mắt không tốt, lừa bà ký giấy giải hòa, một vạn đồng này ngay cả phí giải phẫu của em trai tao cũng không đủ. Em trai tao biết tình huống trong nhà, em ấy không muốn trở thành gánh nặng của bọn tao, mới có thể tự sát."
Mày thẳng của Tô Trí Viễn nhăn lại, anh ấy liếc mắt nhìn Lý Quý bị bắt cóc một cái: "Khoản bồi thường chúng tôi đưa là một trăm tám mươi vạn, không phải là một vạn."
Rất hiển nhiên, tiền bồi thường căn bản không về đến nhà nên được nhận, mà là bị Lý Quý nuốt vào.
Lúc này Chu Hào căn bản nghe không thấm lời nói của Tô Trí Viễn, chỉ cảm thấy đối phương đang ngụy biện, anh ta cười lạnh: "Mày muốn cứu nó sao, vậy mày tới thay đi."
"Vì sao tôi phải thay mình để đổi anh ta?" Tô Trí Viễn cảm thấy không thể hiểu được, anh ấy nhìn Chu Hào: "Anh thả người ra, chuyện bồi thường tôi sẽ điều tra rõ, cho anh công bằng."
"Em trai tao đã chết, mày cảm thấy tao còn cần công bằng sao?" Mũi đao trong tay Chu Hào đâm vào cổ của Lý Quý, máu tươi chảy càng nhiều hơn, Lý Quý sợ tới mức cơ hồ muốn ngất xỉu: "Hiện tại tao chỉ nghĩ muốn bọn mày đền mạng."
"A Hào!" Mẹ Chu Hào quát bảo con trai ngừng lại.
Dưới ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chu Hào, mẹ Chu không biết từ đâu móc ra một con dao, dưới tình huống mọi người không chú ý, bà ta trực tiếp nhào qua chỗ Tô Trí Viễn: "Đền mạng cho con trai tao đi!"
Dao nhỏ tới gần, Tô Trí Viễn lui về sau theo bản năng.
"Mẹ!" Chu Hào một phen đẩy Lý Quý ra, anh ta chạy đến chỗ mẹ mình.
Mẹ Chu giống như là điên rồi, bà ta nổi điên vẫn luôn nhắm đến Tô Trí Viễn, Tô Trí Viễn né tránh không kịp, cánh tay vẫn bị cắt một nhát.
Chu Hào tiến lên hỗ trợ. Sức lực anh ta lớn, một tay đánh ngã trợ lý đang ngăn cản mình.
Tô Trí Viễn đá rớt dao trong tay mẹ Chu, khi xoay người, dao của Chu Hào hướng đến người anh ấy mà đâm tới.
Tô Trí Viễn giương chiếc dù chắn trước người, mũi dao nhỏ trực tiếp đâm xuyên qua lớp vải che mưa.
Cúi đầu nhìn mũi dao nhọn hoắt, một tay Tô Trí Viễn đánh văng Chu Hào ra.
Chu Hào đã từng học qua đánh quyền, lại cường tráng. Cho dù thân thủ Tô Trí Viễn không tồi, nhưng đối diện với một Chu Hào không muốn sống mà ra tay tàn nhẫn, Tô Trí Viễn rất nhanh rơi vào thế bất lợi.
Người trong công trường đã sớm chạy xa, nào dám tới gần?
Ngay trong khoảnh khắc mũi dao kế tiếp sắp đâm thẳng vào tim, ánh mắt Tô Trí Viễn lập tức trầm lại.
Giây tiếp theo, dao của Chu Hào bị một bàn tay to nắm lấy.
Tô Trí Viễn và Chu Hào đồng thời sửng sốt.
Bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát.
Chu Hào trực tiếp rút dao từ bàn tay to ra, kéo theo một dòng máu tươi, đồng thời anh ta bị người đó hung hăng dùng một chân đá lui về sau.
Bàn tay Lục Chiết tê dại, máu từ lòng bàn tay chảy ra không ngừng.
Đôi mắt đen láy của hắn lạnh lùng nhìn Chu Hào, lúc đối phương xông tới, hắn né tránh dao nhỏ của đối phương, một quyền đập vào sườn eo của Chu Hào.
Chu Hào đau đến mức cả người dừng lại.
"Đừng nhúc nhích! Toàn bộ đừng nhúc nhích!"
Cảnh sát tới.
Tô Trí Viễn vừa rồi té ngã trên đất, anh ấy đứng lên, trên quần áo đều là xi măng trên đất. Anh ấy liếc nhìn Chu Hào đã bị cảnh sát áp chế, anh ấy đi đến chỗ Lục Chiết xuất hiện: "Cảm ơn em đã cứu anh một mạng, tay em đang đổ máu."
"Anh trai." Tô Từ lao đến như bay, quần áo toàn thân đã bị mưa xối ướt sũng, chiếc dù bảo vệ phía sau che cho cô gần như chẳng có tác dụng gì.
"Lục Chiết?" Mới vừa chạy tới, Tô Từ phát hiện Lục Chiết cũng ở đây.
Ánh mắt lơ đãng dừng trên tay thiếu niên, cô hoảng sợ ra tiếng: "Tay anh đang đổ máu!"
Lúc này trong mắt Tô Từ nào còn thấy bóng dáng anh trai, tất cả chỉ còn lại một mảng đỏ tươi loang lổ trên tay Lục Chiết.
Tại bệnh viện.
Tô Trí Viễn bị cắt một nhát, vết thương không sâu, đã được băng bó tốt.
Trên người anh vẫn là bộ quần áo lấm lem xi măng, thế nhưng khí chất lại nổi bật khác thường, dẫu có chật vật đến đâu cũng vẫn thu hút không ít ánh mắt.
Tô Trí Viễn nhìn sang bên cạnh, Lục Chiết đang được băng bó vết thương, còn em gái anh thì vẫn luôn vây quanh Lục Chiết, giống hệt ong mật nhỏ gặp hoa mật.
Anh không nhịn được đi tới, chỉ thấy đôi mày xinh đẹp của em gái nhíu lại, vẻ mặt đau lòng nhìn tay Lục Chiết.
Tô Trí Viễn nắm tóc đuôi ngựa của em gái: “Tay anh trai cũng bị thương, sao em không hỏi thương thế của anh?”
Em gái anh dường như quan tâm Lục Chiết quá mức?
Tô Từ nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay anh trai đã biến thành ô vuông màu xanh lục, tức giận nói: “Anh đáng đời, em bảo anh đừng chạy ra ngoài, vậy mà anh không nghe lời em.”
Anh trai còn làm liên lụy Lục Chiết bị thương, cô đau lòng muốn chết.
"Anh trai, anh nhanh chóng đi xử lý chuyện của anh đi, đừng làm phiền hộ sĩ băng bó vết thương." Tô Từ quay đầu hỏi Lục Chiết: "Anh đau không?"
Tự nhiên, Tô Trí Viễn có loại ảo giác bản thân bị em gái cực kì ghét bỏ.
Tô Trí Viễn xấu hổ xoa mũi mình. Anh ấy không ngờ lời em gái nói lại trùng hợp linh nghiệm nhanh như vậy, em gái không cho anh ấy ra khỏi phòng khách sạn, xem ra là đúng.
Nhìn về phía thiếu niên vẫn luôn im lặng băng bó miệng vết thương, Tô Trí Viễn mở miệng cảm ơn: "Lục Chiết, cảm ơn em đã cứu anh, lại một lần nữa em trở thành ân nhân cứu mạng của nhà họ Tô."
Lúc ấy nếu không phải Lục Chiết kịp thời nắm lấy dao nhỏ của Chu Hào, chỉ sợ con dao đã cắm vào ngực anh ấy.
Không thể không cảm thán, Lục Chiết và nhà họ Tô bọn họ rất có duyên phận, hắn gần như đã cứu cả nhà bọn họ.
Tô Trí Viễn còn cần hỗ trợ cảnh sát ghi lời khai, anh ấy thấy Lục Chiết đã băng bó xong, sắp xếp xe cho hai người, anh ấy rời đi trước.
Tô Từ nhìn tay Lục Chiết bị quấn một tầng lụa trắng thật dày, cô đau lòng cúi đầu hôn lên tay hắn một cái: "Tại sao anh lại không nói cho em, anh đi theo anh trai em đến công trường."
Sắc môi Lục Chiết có chút nhạt: "Nói cho em cũng vô dụng, hơn nữa lúc ấy anh cũng không biết anh trai em thật sự sẽ gặp nguy hiểm."
Hắn chỉ nhớ rõ lời Tô Từ nói, cô vẫn luôn lo lắng hôm nay anh trai cô sẽ xảy ra chuyện.
Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, theo bản năng liền đi theo.
Hắn cảm thấy may mắn vì bản thân đã đi theo.
"Lục Chiết, anh đã cứu anh trai em, anh lại trở thành ân nhân cứu mạng của nhà chúng em, ân cứu mạng nhiều như vậy, chỉ sợ nhà chúng em không trả hết."
Lục Chiết cười khẽ: "Không cần trả."
"Phải trả."
Hộ sĩ đã rời đi, xung quanh không có người, Tô Từ tới gần Lục Chiết, chủ động hôn lên môi lạnh lẽo của hắn một cái.
Đôi mắt đen của cô nhìn hắn cười khanh khách: " Ơn cứu mạng thì nên lấy thân báo đáp. Em thay mặt cả nhà, dâng chính bản thân mình cho anh."