Ban đêm.
Tô Từ tắm rửa xong thì ra khỏi phòng tắm. Cô mới vừa ngâm một bồn nước ấm, da thịt tuyết trắng lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
Gương mặt trắng nõn của cô bị hun đến đỏ hồng, tắm rửa sạch sẽ trong một bồn nước ấm, Tô Từ cảm thấy cả người có loại khó chịu nói không nên lời. Cảm giác kỳ dị trên thân thể không ngừng truyền đến, cảm giác quen thuộc làm Tô Từ nhíu mày theo bản năng.
Chẳng lẽ là...
Tô Từ cảm thấy kinh ngạc, cô nhớ rõ cách lần trước còn chưa tới ba tháng, hiện tại không phải là tới sớm chứ?
Thân thể rất không thoải mái, Tô Từ đi đến giường lớn bên kia.
Cảm giác quái dị trong cơ thể vẫn luôn kích động ra bên ngoài, làm má của cô phiếm hồng, ánh mắt rực rỡ.
Hô hấp Tô Từ có chút không ổn, cô khó chịu lại cảm thấy thẹn thùng, ngồi xuống, tự nhiên muốn làm chút gì đó.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy cảm giác lúc này so với lần trước còn mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến mức cô khó có thể bỏ qua.
Bất đắc dĩ, cô lại vô thức ngả nghiêng nằm xuống giường. Tô Từ khép mắt, thầm niệm kinh Phật, chỉ mong giữ cho lòng mình yên tĩnh. Hai chân khép chặt, nửa khuôn mặt vùi trong gối, nhưng càng cố trấn tĩnh lại càng thấy không ổn.
Ô... Cô nhớ Lục Chiết.
Lúc này, di động đặt ở một bên vang lên.
Tô Từ lấy di động qua, cô phát hiện là Lục Chiết gọi video call đến.
Cô nhận video.
Giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên hiện lên trên màn hình.
Mắt Tô Từ sáng rực, cô yếu ớt khẽ gọi một tiếng..
Trên màn hình, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đỏ bừng, ánh mắt ướŧ áŧ, cô nằm nghiêng trên gối đầu, mày nhíu lại, bộ dáng như thể rất khó chịu.
Ánh mắt Lục Chiết hơi ngưng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Từ chớp mắt, cô lập tức kể khổ với thiếu niên: "Lục Chiết, em không thoải mái."
"Chỗ nào không thoải mái? Em bị bệnh sao?" Theo bản năng, ánh mắt Lục Chiết dịch đến đỉnh đầu của thiếu nữ, thấy chỗ đó không có tai thỏ chui ra, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
"Toàn thân đều không thoải mái, toàn thân đều khó chịu." Kỳ phát tình của cô tới sớm, thật đáng giận.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đỏ ửng, ánh mắt ướŧ áŧ, đúng thật là bộ dáng không thoải mái. Lục Chiết lo lắng: "Rất khó chịu sao? Cần đi bệnh viện không?"
Tô Từ từ chối: "Không đi bệnh viện."
Đi bệnh viện cũng vô dụng, bác sĩ có thể trị được kỳ phát tình của con thỏ sao?
Cô khó chịu cọ chân, nức nở một tiếng: "Nhìn thấy anh, em liền không khó chịu."
Thiếu nữ vừa nói lời này, đáy lòng khẩn trương của Lục Chiết nháy mắt biến mất, hắn cười khẽ ra tiếng: "Anh là thuốc của em sao?"
Cảm giác kỳ quái trong cơ thể thật mãnh liệt, càng khiến Tô Từ khó chịu hơn so với lần trước. Mặt cô càng đỏ, nốt ruồi son dưới đuôi mắt mang theo quyến rũ, thiếu nữ như thể đóa hoa mọc đầu cành xinh đẹp nhất, cực kì câu dẫn người.
Mắt đen của Tô Từ nhìn Lục Chiết: "Đúng vậy, anh là thuốc của em."
Cô thật muốn dựa gần hắn, làm cho mình thoải mái một chút.
Xuyên qua màn hình, Lục Chiết cũng phát hiện mặt thiếu nữ càng thêm đỏ bừng, như thể sức lực nói chuyện cũng không có, hắn lại lo lắng: "Đoàn Đoàn, rốt cuộc em làm sao vậy?"
Trong lồng ngực cô như có hàng đàn kiến nhỏ không ngừng cắn từng chút một, chẳng đau đớn nhưng lại ngứa ngáy khó tả.
Tô Từ cố gắng gạt bỏ cảm giác lạ lẫm đang lan khắp cơ thể, cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cất giọng yếu ớt đầy tội nghiệp mà nói: "Lục Chiết, em không thoải mái, chỉ có anh mới có thể giúp em."
Nghĩ đến mình ở thành phố C, mà Lục Chiết lúc này lại ở thành phố B, Tô Từ cảm thấy thật tuyệt vọng.
Cô quá xui xẻo, làm sao kỳ phát tình lại đến vào ngay lúc này.
Tô Từ mím môi, chỉ có thể dựa vào bản thân mà chịu đựng.
"Em cúp đây." Chỉ có thể nhìn Lục Chiết trong di động nhưng lại không thể đυng vào hắn, Tô Từ cảm thấy cô sẽ càng thêm khó chịu.
Hơn nữa Tô Từ không muốn để Lục Chiết nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này.
Trước kia, mỗi một lần video, cô đều sẽ điều chỉnh ánh đèn, chọn lựa góc độ tốt nhất, thay váy xinh đẹp nhất, nhất định phải làm bản thân trong mắt Lục Chiết là xinh đẹp nhất.
Mà hiện tại, tóc cô bị ướt nhẹp, lộn xộn nằm nghiêng, cô như vậy không đẹp chút nào. Thiếu nữ nhanh chóng treo video.
Mày Lục Chiết nhíu lại.
"Nhãi con, đã trễ thế này, con chưa ăn cơm chiều mà muốn đi ra ngoài sao?" Ôn Nhã thấy tay con trai mình kéo theo một túi hành lý đi từ trên xuống: "Con muốn đi xa nhà sao?"
"Mẹ, con có chút việc muốn đi thành phố C một chuyến, sẽ về rất nhanh." Trên mặt lạnh lùng của Lục Chiết có vài phần sốt ruột.
Ôn Nhã lo lắng cho thân thể của con trai: "Nhãi con, từ đây bay đến thành phố C phải mất hai ba tiếng đồng hồ, con ăn chút cơm chiều trước rồi ra cửa sau."
"Mẹ yên tâm, con sẽ ăn cơm trên máy bay." Lục Chiết nhìn đồng hồ: "Con đi trước."
Nhìn hành động vội vàng của con trai, cho dù Ôn Nhã không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bà ấy cũng có thể đoán được nhất định là có liên quan đến Tô Từ.
Trong khoảng thời gian này, bà ấy thăm dò tính cách của con trai mình, hoàn toàn tương phản với chồng mình. Tính tình lạnh nhạt, tuổi còn nhỏ nhưng lại trầm tĩnh, kín đáo. Ngoại trừ với Tô Từ, còn thì hắn hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài.
Đứa trẻ này chắc hẳn đã trải qua không ít khổ cực, mới rèn nên tính cách nặng nề, lạnh lùng như vậy.
Trong lòng Ôn Nhã chợt dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.
Bóng đêm tối thâm, từ buổi chiều đến giờ thành phố C mưa vẫn chưa dứt, tí tách tí tách, rất là phiền phức.
Tô Từ khó chịu lại lật qua, cô nhận được một tin nhắn, nhìn thoáng qua, tiện tay nhắn lại đối phương.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Chuông cửa phòng bị ấn vang.
Sắc mặt Tô Từ ửng hồng, cô kéo váy ngủ rủ xuống trên người, từ trên giường cả người không còn sức lực bò dậy.
Từ mắt mèo trên cửa nhìn thoáng ra ngoài, gương mặt lạnh nhạt làm cô tỉnh táo lại.
Một tay mở cửa phòng, Tô Từ kinh ngạc nhìn thiếu niên đứng ngoài cửa: "Sao anh lại tới đây?"
Hai sườn mặt của thiếu nữ tràn đầy đỏ ửng, trên trán thấm ướt mồ hôi mỏng, Lục Chiết duỗi tay đến sờ nhiệt độ trên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường: "Không thoải mái chỗ nào?"
Bàn tay to của thiếu niên lạnh lẽo, như thể mang theo nước mưa lạnh lẽo bên ngoài. Tô Từ dán tay hắn lên gương mặt đỏ bừng của mình, mềm mại cọ xát: "Là vì nghe em nói không thoải mái nên anh liền chạy tới đây sao?"
Lục Chiết rũ mắt nhìn cô: "Ừ."
Ánh mắt Tô Từ sáng lên, làm sao thiếu niên của cô lại tốt như vậy.
Lục Chiết tiếp tục hỏi cô: "Tại sao đột nhiên en lại không thoải mái? Anh đi bệnh viện cùng em nhé?"
Ngón tay trắng nõn của Tô Từ khẽ xoắn lấy vạt áo đen của hắn, cô nhón mũi chân, nghiêng người ghé sát bên tai hắn: "Anh muốn biết nguyên nhân sao?"
Hàng lông mi đen và cong dài của thiếu niên run rẩy, chờ đợi thiếu nữ nói tiếp. Tô Từ có chút thẹn thùng, nhưng cô vẫn thành thật nói cho hắn: "Kỳ phát tình của con thỏ."
Ánh mắt Lục Chiết khiếp sợ, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Tự nhiên, Lục Chiết nhớ lại lời nói của Lý Đống Lương bạn ngồi cùng bàn của hắn, thỏ con hơn ba tháng sẽ tiến vào kỳ trưởng thành, cũng chính là sẽ động dục. Lúc ấy, Lý Đống Lương còn có ý đồ muốn để con thỏ xám xấu xí của mình lai giống với Đoàn Đoàn của hắn.
Mà hiện tại, thiếu nữ đây là...
Cửa bị đóng lại.
Lục Chiết nhìn thiếu nữ mềm mại dựa vào người mình, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt lấp lánh, như thể mật đào mọng nước mới được hái xuống, còn mang theo bọt nước, quyến rũ đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn lấy một miếng.
Hắn đưa tay muốn chỉnh lại vòng eo mềm mại của cô, sắc mặt Lục Chiết thoáng lộ vẻ mất tự nhiên: "Phải làm sao mới trở lại bình thường?"
Tô Từ nghiêng người tựa sát vào hắn, cảm giác khó chịu trên người vơi đi đôi chút: "Anh ôm chặt em, em sẽ thấy dễ chịu hơn."
Lục Chiết ôm chặt cô.
Trên người thiếu nữ mặc váy ngủ đai đeo bằng tơ tằm, chất liệu bóng loáng vừa lỏng lẻo vừa trơn trượt, kề sát da thịt cô, Lục Chiết chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên.
Tô Từ kéo Lục Chiết đến giường bên kia, bảo hắn nằm xuống.
Cô ghé vào trước ngực hắn, mới đỡ một chút.
Tô Từ có chút không hài lòng: "Anh ôm chặt một chút nữa."
Lục Chiết không có lên tiếng.
Cảm giác khó chịu trên người dần dịu xuống, Tô Từ ngoan ngoãn nằm sấp: “Rõ ràng là còn nửa tháng nữa mới phát tác, em cũng không hiểu sao lại xuất hiện ngay lúc này.”
Lục Chiết trầm giọng hỏi: “Trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu?”
“Ba tháng sẽ lặp lại một lần, mỗi lần kéo dài ba ngày, một ngày có thể tái phát một đến hai lần.”
Đôi mắt Tô Từ long lanh đáng thương nhìn hắn: “Em thật sự khổ quá mà.”
Trong đầu cô chợt thoáng qua hình ảnh con thỏ phát tình từng khiến mình khiếp sợ, mà lúc này, cô lại cảm thấy bản thân chẳng khác nào con thỏ ấy.
Khuôn mặt Tô Từ cọ vào ngực của Lục Chiết: "Lục Chiết, anh phải giúp em."
Kỳ phát tình của con thỏ, chuyện này đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của Lục Chiết, Đối diện với tình huống này, hắn thật sự không có cách nào, chỉ đành đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại phía sau lưng thiếu nữ: "Giúp em thế nào."
Ngực Tô Từ như thể có một con thỏ nhỏ nghịch ngợm, cứ nhảy loạn không ngừng. Cảm giác khác thường trong cơ thể lại dâng lên, cô khó chịu khẽ cọ vào người Lục Chiết, ngẩng đầu, cắn một cái lên cằm góc cạnh của hắn: "Chúng ta làm đi."
Cô vừa có chút căng thẳng, vừa mang theo chờ mong.
Ở bên Lục Chiết, cô tình nguyện.
Cơn đau nhói truyền đến. Lục Chiết không biết là do vết cắn, hay do lời nói kia khiến hắn chấn động, đôi mắt đen thẳm của hắn sâu lắng, dứt khoát từ chối: "Không được."
Dù thiếu nữ chưa nói rõ, hắn vẫn nhạy bén đoán ra được ý tứ trong lời cô.
Tô Từ ngước mắt, đôi mắt đầy nước nhìn hắn: "Lục Chiết, em không thoải mái."
Giọng điệu Lục Chiết nghiêm túc từ chối cô: "Đoàn Đoàn, không được."
"Là anh không được?" Tô Từ tức giận trừng hắn.
Lục Chiết: "..."
Tô Từ nghịch ngợm thật sự, cố ý trêu chọc hắn, thân thể gần như mềm nhũn thành nước mà vẫn cố tình cựa quậy: "Nếu anh thật sự không được, em không trách anh đâu."
Mắt ngọc mày ngài, mắt gian rực rỡ, lúc này Tô Từ xinh đẹp tựa như yêu tinh nhỏ quyến rũ. Tê!
Cơ bắp cả người Lục Chiết căng chặt.
Hắn biết thiếu nữ xấu xa, lá gan lớn, nhưng không ngờ so với lần trước cô còn làm càn hơn.
Lục Chiết nhắm mắt, hắn lấy chăn bên cạnh đến, che hai người lại.
Tô Từ đang kinh ngạc thì nghe thấy trong giọng nói lạnh lùng của thiếu niên mang theo nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Đoàn."
Tô Từ cảm thấy cả người mình đều là mồ hôi. Nghe được tiếng cửa phòng vang tiếng, cô căn bản không muốn đứng lên. Cô mệt mỏi quá, môi cũng đau quá.
Lục Chiết cúi đầu hôn tóc mái của thiếu nữ: "Đã trễ thế này, ai đến vậy?"
Tô Từ có chút không để ý tới, nhưng tiếng chuông vẫn luôn vang lên không ngừng, cô mở mắt ra, đôi mắt như làn nước long lanh: "Có thể là anh trai hay không?"
Nghĩ đến có khả năng là anh trai, lúc này cô mới lười nhác đứng lên từ trong ngực Lục Chiết.
Chân cô có chút mềm, dẫm lên dép lê dùng một lần của khách sạn, cô đi đến trước cánh cửa nhìn qua mắt mèo.
Lập tức, cô cảm thấy chân càng mềm.
Đúng thật là anh trai.
Cô quay đầu lại nhìn Lục Chiết đang nằm nghiêng trên giường, áo sơ mi màu đen trên người hắn bị cô gỡ ra mấy cúc, gương mặt thanh tuấn, sắc môi bị cô cắn đến đỏ hồng, lộ ra vài phần gợi cảm không tiếng động.
Đột nhiên Tô Từ có loại cảm giác chột dạ, bản thân chính là giấu mỹ nhân trong lầu son, bị người nhà phát hiện.
Cô chạy chậm qua: "Người bên ngoài thật sự là anh trai của em."
Cho dù da mặt Tô Từ dày, nhưng cô cũng không dám để anh trai biết, mới một buổi tối, cô liền giấu Lục Chiết trong phòng.
Lục Chiết ngồi dậy: "Cần anh trốn đi không?"
"Ừ ừ ừ." Tô Từ nhìn xung quanh, chỉ có tủ quần áo là thích hợp nhất.
"Anh trốn bên trong tủ quần áo đi." Tô Từ kéo hắn.
Lục Chiết cực kỳ phối hợp, hắn xuống giường, trực tiếp đi đến tủ quần áo bên kia.
Tủ quần áo có cửa kéo màu nâu đậm, phân thành hai tầng trên dưới, mỗi tầng cao một mét.
Lục Chiết thân cao lớn, hắn ngồi vào bên trong, lưng dựa một bên tủ quần áo, cặp chân dài cong lại.
Ô, tiểu đáng thương lại càng đáng thương hơn.
Tô Từ ngồi xổm xuống, đầu chui vào tủ quần áo, hôn Lục Chiết bên trong một cái: "Ngoan, em rất nhanh sẽ thả anh ra."
"Ừ."
Tô Từ đau lòng kéo cửa tủ quần áo lại.
Cô lại chạy tới ghế dựa bên kia lấy một kiện áo khoác khoác lên, tóc rối, mới mở cửa phòng ra.
"Anh trai, anh tìm em có việc gì sao?" Vẻ mặt Tô Từ ngây ngốc buồn ngủ.
Tô Trí Viễn mới vừa nói chuyện với khách hàng xong, anh ấy uống chút rượu, trong mắt có men say, anh ấy duỗi tay soa đầu em gái mình: "Nhìn xem em đã ngủ chưa, anh đánh thức em sao?"
"Em vừa mới ngủ." Tô Từ nói xong, cố ý ngáp một cái.
Tô Trí Viễn nói: "Anh trai ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì cứ tùy thời tìm anh."
Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."
Lúc này, Tô Trí Viễn một tay đẩy cửa phòng em gái ra, đi vào bên trong.
"Anh ơi?" Tô Từ cả kinh lập tức thẳng tắp lưng.
"Anh giúp em kiểm tra phòng một chút." Tô Trí Viễn nhìn thoáng qua bốn phía trong phòng, cửa kính to rộng sát đất có thể thu hết toàn bộ thành thị, tất cả đều được bịt kín.
Anh ấy nhìn lên trần nhà, đi vào phòng tắm kiểm tra gương.
Tuy rằng khách sạn này có tính an toàn cao, nhưng anh ấy vẫn muốn kiểm tra việc em gái mình an toàn. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra vài chuyện, các cô gái ở khách sạn bị quấy rầy, thậm chí còn có tin trong phòng trang bị camera. Chuyện liên quan đến em gái mình, anh ấy không thể không cẩn thận.
Ánh mắt Tô Từ lơ đãng thấy được giày màu đen bên mép giường, cô hít vào một hơi khí lạnh.
Nhân lúc anh trai còn đang trong phòng tắm, cô vội vàng đá đôi giày của Lục Chiết giấu xuống dưới tủ đầu giường. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt một cái đã thấy anh trai từ phòng tắm bước ra, đi thẳng đến tủ quần áo bên kia.
"Anh trai!" Tô Từ sợ tới mức trợn tròn mắt.
"Làm sao vậy?" Tô Trí Viễn phiếm men say nhìn về phía em gái mình.
"Khách sạn này là năm sao, tính an toàn rất tốt, anh không cần lo lắng, buổi chiều em đã kiểm tra một lần." Tô Từ lại cố ý ngáp một cái: "Anh trai, em buồn ngủ quá, muốn ngủ, anh cũng sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Trên người Tô Trí Viễn vương chút men say, cả người như phủ trong ánh sáng dịu dàng: "Ngày mai anh cần đến công trình bên kia một chuyến, em ở khách sạn ăn bữa sáng, đừng chạy loạn, anh bận xong sẽ cố gắng trở về ăn cơm trưa với em."
Đối với người ngoài anh ấy là một người cầm quyền khốc liệt, nhưng đối với em trai và em gái mình, anh ấy đúng thật là một người anh trai dịu dàng.
Tô Từ tiếp tục ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng ạ."
Tô Trí Viễn thấy bộ dáng mệt rã rời của em gái, anh ấy duỗi tay xoa đầu cô: "Đi ngủ đi."
Anh ấy đi ra ngoài.
"Anh trai, ngủ ngon." Tô Từ phất tay, rất nhanh đóng cửa lại.
Tô Trí Viễn nhìn thấy cửa bị nhanh chóng đóng lại, anh ấy cười lắc đầu, mệt mỏi giữa mày biến mất, một tay anh ấy cởi cà vạt ra, đi vào phòng bên cạnh.
Sau khi anh trai rời đi, lúc này Tô Từ mới an tâm thở phào một cái.
Cô nhanh chóng đi đến tủ quần áo bên kia, mở cửa tủ quần áo ra.
Thiếu niên dựa vào một bên của tủ quần áo, chân dài cong lại, ánh đèn ấm áp chiếu vào trên mặt lạnh lùng của hắn.
Tô Từ đối diện với ánh mắt đen láy lại an tĩnh của Lục Chiết, cô liền chịu không nổi.
Cô mang dép lê màu trắng dùng một lần của khách sạn. Cô đưa chân vào, mũi chân chân chạm Lục Chiết: "Lục Chiết, anh xếp chân lại một chút."
Lục Chiết đang muốn đi ra khỏi tủ quần áo, hắn nghi hoặc nhìn cô.
Giây tiếp theo, thiếu nữ như thể tìm được đồ vật yêu thích, đôi mắt tỏa sáng, lam gì còn có chút buồn ngủ khi nãy giả vờ trước mặt anh trai?
Cô ngồi xổm xuống, cũng chui vào tủ quần áo, trực tiếp ngồi lên người Lục Chiết, cô cười khanh khách nhìn hắn: "Chúng ta còn chưa thử hôn môi trong tủ quần áo."
Lục Chiết đỡ trán.
Vừa rồi trong chăn, ai kia khóe mắt hoe đỏ, giọng mang theo nức nở, còn kêu miệng đau, sao bây giờ lại quên mất?
Lòng bàn tay hắn mang theo lớp chai mỏng nhạt cọ lên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ: “Không đau à?”
“Có hơi đau.” Tô Từ nằm hẳn xuống, rúc trong ngực hắn, dáng vẻ vừa được lợi vừa làm bộ nũng: “Anh hôn nhẹ một chút đi.”
Nói xong, cô duỗi tay qua, đóng cửa tủ quần áo lại. Ừ, thật kích thích...
Ngày hôm sau, Tô Từ tỉnh lại trong ngực Lục Chiết, cảm giác khác thường trên thân thể cô đã biến mất.
Cô chớp mắt, thu lại ánh mắt buồn ngủ, gọi Phú Quý ra: "Anh trai tôi chết như thế nào?"
Phú Quý biết chủ nhân lo lắng cho người nhà, vì nguyên nhân cái chết của anh trai đã lo lắng ba tháng, nó không dám chậm trễ chút nào, giọng non nớt trực tiếp trả lời: [Chủ nhân, anh trai của cô bị người dùng đao đâm chết.]
Nghe vậy, đột nhiên từ trên giường Tô Từ ngồi dậy, trong mắt tất cả đều là sắc lạnh.
"Làm sao vậy?" đột nhiên Tô Từ rời khỏi lồng ngực, Lục Chiết mở mắt ra. Hắn đã sớm tỉnh ngủ, nhưng luyến tiếc không muốn buông thiếu nữ ra.
Tô Từ quay đầu lại, sắc lạnh trong mắt cô mới rút đi: "Lục Chiết, em cảm thấy mấy ngày nay anh trai em sẽ gặp nguy hiểm."
Lục Chiết đứng dậy, Ánh mắt hắn trong trẻo, rõ ràng: "Em gặp ác mộng sao?"
Tô Từ lắc đầu, đầu cô dựa ở ngực của Lục Chiết: "Không phải."
Lục Chiết nhẹ vỗ về tóc dài của cô: "Làm sao em biết anh trai em sẽ gặp nguy hiểm?"
Giọng Tô Từ rầu rĩ: "Em không thể nói, nhưng em chính là biết. Lục Chiết, em muốn cứu anh trai em."
"Được." Lục Chiết không tiếp tục hỏi thiếu nữ.
Hắn nhớ rõ, lúc ở đỉnh núi, Tô Từ cứu Lý Trầm Ngư.
Ngày đó, cô lên núi cũng không phải vì xem mặt trời mọc, ngược lại lại giống như đang đợi người. Cô đã sớm biết Lý Trầm Ngư sẽ lên núi, hơn nữa, có người sẽ đẩy Lý Trầm Ngư xuống núi.
Lục Chiết cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của thiếu nữ.
Đoàn Đoàn của hắn ẩn giấu bí mật không thể nói.