BỆNH MANG TÊN EM
Tác giả:
Yêu Phi Hề
Nam chính lạnh lùng bị dụ dỗ hóa ra vẫn luôn ngầm quan sát VS Nữ chính trêu chọc người ta nửa đường bỏ chạy
“Lục Tẫn giống như một con chó điên bẩn thỉu, ném thế nào cũng không xong.” Đây là câu mà Từ Dĩ Dạng hay nói nhất.
Mẹ vừa được an táng chưa bao lâu, ba đã mang về một người phụ nữ cùng với một thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng, nói với cô: “Đây là Lục Tẫn, sau này là em trai con.”
Từ Dĩ Dạng không đáp, vẻ mặt lạnh lẽo, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lục Tẫn.
Lục Tẫn lại mỉm cười với cô, giọng nói điềm đạm mang theo chút lưu luyến: “Chị gái, tôi là Lục Tẫn, sau này… Là em trai.”
Về sau cô mới hiểu, “sau này” chính là cái “sau này” kia.
•
Người mà Từ Dĩ Dạng ghét nhất chính là hai kẻ ngang nhiên xông vào nhà này.
Cô không thể chịu đựng được việc người phụ nữ khác chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về mẹ.
Cho nên, cô muốn quyến rũ Lục Tẫn.
Cô cố tình mặc nhầm áo sơ mi của anh, cố ý ngủ nhầm phòng, bố thí cho anh chút quan tâm hời hợt và mơ hồ, nói thích anh một cách đầy dối trá, vừa khiêu khích vừa châm chọc anh.
Cho đến một ngày, cô vô tình phát hiện ra bí mật mà Lục Tẫn cất giấu trong phòng.
Đằng sau cánh cửa chưa bao giờ mở kia, trong tủ pha lê trong suốt, chất đầy những món đồ mà cô từng dùng, mỗi một món đều dán nhãn.
“Chiếc kẹp ngọc trai mà cô ấy dùng trong lần đầu quyến rũ tôi: Rất đẹp, rất thích, giống đôi mắt cô ấy, nếu có thể liếm một chút thì tốt biết mấy, đáng tiếc chỉ là ngọc trai.”
“Bộ đồ ren màu đen mà cô ấy dùng trong lần thứ hai quyến rũ tôi: Thích, muốn xé rách…”
“Lần thứ ba cô ấy quyến rũ tôi…”
Thậm chí, thứ mà đêm hôm đó bị anh bất cẩn làm bẩn… Anh cũng giữ lại, trưng bày cẩn thận như báu vật.
Nhìn những dòng chữ chứa đầy sự điên cuồng và bệnh hoạn của anh, cô hoảng loạn xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng cửa lại không mở được.
Thiếu niên vừa bước ra từ phòng tắm đang tựa người vào khung cửa, mỉm cười nhìn cô, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như hôm nào, mang theo sự lưu luyến triền miên.
“Chạy cái gì? Không phải chị nói thích tôi, muốn tôi sao? Tôi cũng vậy, mỗi lần chị đến gần, tôi đều sướng đến mức cả người run rẩy, không thể khống chế được.”
•
Lục Tẫn là con cưng của trời mà ai cũng ngưỡng mộ, là đóa hoa trên núi cao không thể chạm tới.
Chỉ có Từ Dĩ Dạng mới biết, anh là con chó vĩnh viễn không được vuốt ve đủ.
Mỗi đêm, khi không có ai, Lục Tẫn sẽ nắm lấy hai cổ tay cô, ánh mắt si mê áp lên cổ cô, dùng giọng nói dịu dàng nhất để gọi tên cô.
Hướng dẫn đọc:
1. Tên khác: [Đêm đẹp khó quên], [Tuyệt đối chiếm hữu].
2. Nam nữ chính không có bất kỳ quan hệ huyết thống hay hợp pháp nào, ba mẹ hai bên chỉ định tái hôn, nhưng cuối cùng không thành.
3. Nữ chính từng tạm nghỉ học một năm nên nam nữ chính chênh lệch 3 tuổi, cả hai đều bắt đầu yêu đương khi đã thành niên.
Tóm tắt một câu: Mỗi lần cô chạm vào, anh đều hưng phấn đến run rẩy
Lập ý: Yêu người yêu mọi mặt, mặt nào cũng yêu.