Ngày khai giảng đến rất nhanh. Buổi chiều ngày hôm sau Mục Tử Dương đã đi, cho Thẩm Ngôn số điện thoại của Lưu Chính Văn, bảo cô có việc gì liền tìm Lưu Chính Văn. Cô cũng không phải là nữ sinh thích bám người. Mấy ngày này, chính mình mang ba lô, mang theo ô đi dạo hơn phân nửa thành phố Y, lại mua mấy bộ quần áo dài bảo thủ. Đến ngày khai giảng, Lưu Chính Văn lái xe đưa cô đi học.
Đại học X nằm ở vùng ngoại thành, cách khu phố trung tâm gần một giờ ngồi xe. Đến cửa trường học, Lưu Chính Văn từ sau cốp xe lấy ra hành lý của Thẩm Ngôn, xoay người liền chuẩn bị đi vào trong. Vừa bước vài bước đã bị Thẩm Ngôn gọi lại:"Lưu đại ca, đưa em đến đây được rồi, em có thể tự mình đi vào." Tuy rằng thời điểm kiểm tra sức khoẻ cô đi cửa sau, bất quá còn lại đều là dựa vào thực lực của cô, cô cũng không thích chuyện gì đều phải dựa vào người khác.
"Này.........." Lưu Chính Văn có một tia do dự, đoàn trưởng nói giúp đưa cô bé này vào trường học. Nói sau khi xem cái bộ dáng ôn nhu nhu nhược của cô bé này, liền cảm thấy nếu không đề cập tới cái vấn đề đưa đón này thì không ổn.
"Không có việc gì, em có thể tự vào." Thẩm Ngôn đi nhanh đến trước mặt Lưu Chính Văn, thân thủ tiếp nhận hành lý, đối hắn mỉm cười: "Em tự đi, cám ơn anh, nhờ anh giúp em nói tiếng cảm ơn với anh Mục Tử Dương.”
Đối với Thẩm Ngôn mà nói, đại học là mới mẻ, tràn ngập thần bí. Đặc biệt khi nhìn nhóm học trưởng học tỷ thanh xuân dào dạt, sức sống tràn trề. Cô nhất thời cảm thấy sinh mệnh tràn ngập ánh mặt trời cùng hy vọng. Hít thật sâu một hơi, dưới đáy lòng rống lớn một câu: "Đại học X, tôi đến đây." Nhếch miệng, trưng ra một khuôn mặt tươi cười, kéo va ly đi nhanh về phía trước.
Thẩm Ngôn thuộc loại mỹ nữ đặc biệt tinh xảo, vừa vào cửa liền nổi lên một trận xôn xao, người đi đường đi ngang qua lập tức dừng lại hướng cô đi tới. Lúc này, Thẩm Ngôn còn chưa từng nghe qua đạo lý trong trường quân đội "Heo mẹ tái Điêu Thuyền", cúi đầu nhìn quần áo của mình đang mặc, xác định thực bảo thủ sau đó mới kéo va ly tiếp tục đi trước.
"Vị học muội này, va ly rất nặng đi, anh đến giúp em". "Học muội, anh là học trưởng phụ trách tiếp đãi tân sinh viên, vẫn là anh đến giúp em đi"."Học muội.........." ……
Một đám nam sinh làn da ngăm đen nháy mắt hướng về phía cô dũng mãnh tiến tới, cô ở trong lòng đổ mồ hôi lạnh, này không khỏi quá mức nhiệt tình đi, cô hiện tại thực có điểm chịu không nổi a. Nếu chỉ có một người đi lên thì hoàn hảo, nhưng nhiều người như vậy, cô thật sự không biết nên lựa chọn ai mới tốt. Đúng lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô hữu lực của chủ tịch hội học sinh: "Đều tan ra cho tôi, vây ở trong này làm gì". Lời nói vừa ra, mọi người lưu luyến không rời giải tán đi.
Thừa dịp Thẩm Ngôn còn không định thần lại, Mạc Nham trực tiếp đưa tay xách lấy va ly trong tay Thẩm Ngôn."Đi thôi, anh mang em đi làm thủ tục". "A, anh đợi tôi với." Làm Thẩm Ngôn thoáng định thần, Mạc Nham đã kéo va ly của cô đi rồi. Khóe miệng còn lộ ra một chút mỉm cười không dễ phát hiện.
"Học muội em tên gì? Một mình đến sao?" Mạc Nham cố ý thả chậm bước đi chờ Thẩm Ngôn đuổi theo. "Em gọi là Thẩm Ngôn, có người đưa em đến. Học trưởng tên gọi là gì? Anh học cái gì?"
Thẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Nham. "Nga, em cũng gọi là 'Nham' a, xem ra chúng tôi rất hữu duyên. Tên của anh cũng có một chữ 'Nham', Mạc Nham, nham trong thạch nham".
Mạc Nham một đường mang theo Thẩm Ngôn làm tốt các thủ tục, lĩnh đồ dùng hằng ngày, cuối cùng còn nhiệt tình nghĩ muốn giúp cô đem va ly đưa đến ký túc xá, đang chuẩn bị đi đến chỗ quản lý ký túc xá câu thông một phen để hắn được đi lên. Vừa mới nhấc chân hướng bên trong đi đã bị Thẩm Ngôn gọi lại: "Học trưởng, đưa đến đây là được." Thẩm Ngôn chỉ chỉ lên cửa nói "Ký túc xá nữ, nam sinh dừng lại" sau đó tiếp tục: "Em có thể tự đi lên." Thẩm Ngôn hướng hắn thản nhiên cười cảm tạ, tiếp nhận va ly trong tay Mạc Nham, chính mình chuyển đi lên.
Nhìn bóng dáng Thẩm Ngôn đi xa Mạc Nham đột nhiên có điểm hối hận chính mình quá mức xúc động, thế nhưng còn muốn đi tìm quản lý ký túc xá câu thông, không bị mắng chết mới là lạ đó? Không phải là một cái học muội xinh đẹp sao? Hắn khi nào thì biến thành không bình tĩnh như vậy. Được rồi, kỳ thật hắn biết mấu chốt làm cho hắn không bình tĩnh là vì tiểu học muội lớn lên rất đẹp. "Ai, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân a." Mạc Nham phe phẩy đầu cảm khái một tiếng, xoay người hướng cửa trường đi đến, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn còn phải cố gắng, còn có thật nhiều tân sinh chờ hắn tiếp đón a.
Ký túc xá ở lầu 4, đối với với một người chưa từng ăn qua khổ như Thẩm Ngôn quả thật có điểm khó khăn. Một người mang theo gói hành trang to gian nan đi lên cầu thang, tốc độ giống rùa vậy. Bàn tay non mềm bị siết tạo thành một cái ấn ký đỏ ửng. Nhìn ấn ký thật sâu trên tay, Thẩm Ngôn nhợt nhạt cười, xem ra từ nay về sau cuộc sống sẽ không dễ chịu lắm a. Chậc chậc, thực ưu thương.
...... ……...(ta là phân cách tuyến..... meo meo).......... …..
Ký túc xá tiêu chuẩn bốn người ở, cô là người thứ nhất đến. Chọn một cái giường ngủ gần cửa sổ, lập tức bắt đầu động thủ dọn dẹp. Tới gần giữa trưa có người thứ hai đến. Đồng dạng là tóc ngắn tinh xảo, có một thân khỏe mạnh, làn da màu tiểu mạch mặc đồng phục thể thao hướng cô đi tới.
"Xin chào, mình là Trịnh Trữ, người Sơn Đông." Trịnh Trữ rất cao, nhìn đại khái cao khoảng 1m70. "Mình là Thẩm Ngôn, thành phố C". Hai người bắt tay một cái."Bạn có tập luyện thân thể qua đi, nhìn cách đi đứng rất mạnh mẽ".
Nhớ tới Trịnh Trữ vừa rồi vào cửa bất luận là nhấc tay nhấc chân đều đặc biệt lưu loát, cô không khỏi tò mò hỏi.
"Ha ha, thực rõ ràng vậy sao?" Trịnh Trữ cười ngây ngô vài tiếng, ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu của cô: "Mình là học sinh chuyên ngành thể dục."
Hai người cuối cùng ở buổi chiều đến, khi đó Thẩm Ngôn cùng Trịnh Trữ đều đã dọn dẹp không sai biệt lắm, bởi vì giờ cơm trưa, hai người đều ngồi một chỗ ăn vặt. Qua mấy giờ tán gẫu hai người đã muốn thân quen với nhau. Thấy bạn mới cùng phòng vào cửa lập tức tiến lên hỗ trợ. Trịnh Trữ tiếp nhận bao chăn gối trong tay Tằng Tĩnh Ngữ, Thẩm Ngôn cầm giùm hành lý của cô bạn mới. "Cám ơn." Tằng Tĩnh Ngữ ngồi lên ghế, hào khí quát lớn: "Dựa vào, mệt chết lão nương, quả thực đây không phải là nơi cho người sống mà." Thẩm Ngôn cùng Trịnh Trữ nháy mắt dại ra vài giây,liếc nhau ngầm hiểu, cô gái này thực hào sảng.
"Đúng rồi, mình gọi là Tằng Tĩnh Ngữ, mấy bạn tên gì?" "Trịnh Trữ ", "Thẩm Ngôn "."Nga, về sau mọi người chính là chị em, chiếu cố nhiều hơn". Tằng Tĩnh Ngữ đứng dậy đi về phía trước, ở trên lưng Thẩm Ngôn cùng Trịnh Trữ hung hăng vỗ một chưởng. Thẩm Ngôn đau thiếu chút nữa hộc máu. Xem ra cô nương này không chỉ hào phóng, còn thực hung mãnh a. Thật là, tên cùng người một chút đều không phù hợp. Tằng Tĩnh Ngữ hưng trí bưng bừng, còn muốn nâng tay chụp hai cái tỏ vẻ hữu hảo, Thẩm Ngôn bị dọa chạy nhanh ra cửa, há mồm nói: "Có người mới đến kìa".
Thực tế trên hành lang quả thật có một nữ sinh xách hành lý đi tới, bất quá cô không xác định có phải là người của phòng các cô hay không. Thẩm Ngôn tiến lên giúp đỡ người mới đến xách đồ này nọ, thực tùy ý hỏi một câu: "Bạn ở phòng mấy?". "408" Lý Ngọc thản nhiên cười, chính là miệng hơi hé, một cái răng cũng chưa lộ. Hai bên miệng xuất hiện má lún đồng tiền thật sâu, ôn nhu vô cùng. Không khỏi làm cô nhớ tới câu danh ngôn kinh điển "ôn nhu cúi đầu một cái, giống một đóa hoa sen trong gió lạnh thẹn thùng"
"Bạn đến từ Giang Nam đi? Trên người phảng phất một cỗ ý thơ". "Đúng, mình là người Hàng châu. Bất quá bạn nói cũng quá khoa trương". Lý Ngọc bị Thẩm Ngôn nói có điểm ngượng ngùng, trên mặt thoáng hiện một chút đỏ bừng nhợt nhạt.
………………(ta là phân cách tuyến….meo meo)…………….
Quân đoàn hai, binh đoàn pháo binh. Mục Tử Dương vừa xong việc trở lại văn phòng, Lưu Chính Văn đưa tin đến: "Báo cáo đoàn trưởng, đã đưa chị dâu an toàn đến trường học, xin hỏi ngài còn chỉ thị gì không?" Lưu Chính Văn đoan đoan chính chính hướng Mục Tử Dương kính một cái quân lễ, thanh âm rõ ràng hữu lực. Mục Tử Dương phất phất tay: "Không có việc gì, đi ra ngoài đi."
Sư bộ gần nhất có một hồi diễn tập, sắp tới có mấy ngày họp, hắn căn bản không có tâm tư bận tâm đến Thẩm Ngôn. Mục Tử Dương cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, Lưu Chính Văn đứng ở bên cạnh không chút sứt mẻ, mạnh mẽ áp xuống mong muốn đi ra ngoài. "Như thế nào cong không đi?","Báo cáo đoàn trưởng, các anh em phái em làm đại biểu đi hỏi đoàn trưởng khi nào thì mời mọi người uống rượu mừng". Lưu Chính Văn thanh âm to, hai chữ rượu mừng vang vọng thật lâu trong văn phòng. Lưu Chính Văn tuy rằng trong tên mang một chữ "Chính", nhưng trên thực tế là một người thực bát quái, đặc biệt đối với vấn đề tình cảm của đoàn trưởng ôm mười phần nhiệt tình a.
Vừa đưa Thẩm Ngôn trở về liền lập tức ở trong quân đoàn tuyên truyền đoàn trưởng đã có đối tượng. Mục Tử Dương nghe vậy không khỏi cău mày, thật sự là cái mồm rộng. Bút máy trong tay viết không ngừng đột ngột dừng lại, lập tức buông bút, tay phải thả lỏng, khuỷu tay chống trên mặt bàn, ngón tay ấn thái dương. Lưu Chính Văn trong lòng mạnh mẽ cả kinh, không tốt. Mỗi lần đội trưởng ấn trán sẽ có chuyện không tốt. Quả nhiên......... Giây tiếp theo, Mục Tử Dương mạnh mẽ hướng hắn rống lên một câu: "Đi xuống chạy 20 vòng, không chạy xong không cho phép ăn cơm." Quả nhiên là da ngứa. Ba ngày không bị đánh chạy tới phòng y tế sẽ chịu không nổi, đại khái chính là nói Lưu Chính Văn là người như thế đi.
"Đội trưởng, các anh em còn nói nghe nói chị dâu là đại mỹ nhân, khi nào thì mang đến cho mọi người xem xét." Nếu đào thoát không được vận mệnh bị phạt, hắn liền đem toàn bộ chuyện muốn nói nói ra hết một lần. Chết một lần là chết, chết hai lần cũng là chết. "Ân?" Mục Tử Dương thanh âm chợt cất cao hơn vài độ, "Bọn họ nghe ai nói ?" Lời này ngầm ý chính là: bọn họ là nghe ngươi nói đi? Chỉ có ngươi gặp qua Thẩm Ngôn.
Lưu Chính Văn nghe vậy lập tức câm miệng, xoay người liền hướng cửa trốn. Bất quá thực đáng tiếc, người này còn chưa có chạy ra khỏi cửa liền nghe phía sau truyền đến tiếng Mục Tử Dương nghiến răng nghiến lợi rống giận dữ: "Lại thêm hai trăm cái hít đất, không có làm xong không cho phép ăn cơm." Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng trở về bình tĩnh. Mục Tử Dương ngẩng đầu đảo nhẹ hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa. Uống rượu mừng, xem mỹ nữ? ? Bọn nhóc này…. Nghĩ đến đây, khoé miệng Mục Tử Dương không tự giác giơ lên, nói cũng phải, nha đầu kia lớn lên thật đúng là không phải dễ nhìn bình thường. Nếu thực đem cho bọn đàn ông mấy trăm năm chưa thấy qua nữ nhân, còn không biết sẽ nháo thành cái dạng gì đâu.
Trong đầu tự nhiên hiện ra bộ dáng Thẩm Ngôn tối hôm đó mặc áo ngủ bán trong suốt, mơ mơ màng màng xoa mắt đứng ở cửa, cổ họng liền căng thẳng, vẻ mặt lập tức trở nên ưu tư. Không biết đến bao giờ mới gặp mặt lần nữa. Trường quân đội, cũng không biết cái thân mình được nuông chiều từ bé kia có chịu được huấn luyện không.
Đại học X nằm ở vùng ngoại thành, cách khu phố trung tâm gần một giờ ngồi xe. Đến cửa trường học, Lưu Chính Văn từ sau cốp xe lấy ra hành lý của Thẩm Ngôn, xoay người liền chuẩn bị đi vào trong. Vừa bước vài bước đã bị Thẩm Ngôn gọi lại:"Lưu đại ca, đưa em đến đây được rồi, em có thể tự mình đi vào." Tuy rằng thời điểm kiểm tra sức khoẻ cô đi cửa sau, bất quá còn lại đều là dựa vào thực lực của cô, cô cũng không thích chuyện gì đều phải dựa vào người khác.
"Này.........." Lưu Chính Văn có một tia do dự, đoàn trưởng nói giúp đưa cô bé này vào trường học. Nói sau khi xem cái bộ dáng ôn nhu nhu nhược của cô bé này, liền cảm thấy nếu không đề cập tới cái vấn đề đưa đón này thì không ổn.
"Không có việc gì, em có thể tự vào." Thẩm Ngôn đi nhanh đến trước mặt Lưu Chính Văn, thân thủ tiếp nhận hành lý, đối hắn mỉm cười: "Em tự đi, cám ơn anh, nhờ anh giúp em nói tiếng cảm ơn với anh Mục Tử Dương.”
Đối với Thẩm Ngôn mà nói, đại học là mới mẻ, tràn ngập thần bí. Đặc biệt khi nhìn nhóm học trưởng học tỷ thanh xuân dào dạt, sức sống tràn trề. Cô nhất thời cảm thấy sinh mệnh tràn ngập ánh mặt trời cùng hy vọng. Hít thật sâu một hơi, dưới đáy lòng rống lớn một câu: "Đại học X, tôi đến đây." Nhếch miệng, trưng ra một khuôn mặt tươi cười, kéo va ly đi nhanh về phía trước.
Thẩm Ngôn thuộc loại mỹ nữ đặc biệt tinh xảo, vừa vào cửa liền nổi lên một trận xôn xao, người đi đường đi ngang qua lập tức dừng lại hướng cô đi tới. Lúc này, Thẩm Ngôn còn chưa từng nghe qua đạo lý trong trường quân đội "Heo mẹ tái Điêu Thuyền", cúi đầu nhìn quần áo của mình đang mặc, xác định thực bảo thủ sau đó mới kéo va ly tiếp tục đi trước.
"Vị học muội này, va ly rất nặng đi, anh đến giúp em". "Học muội, anh là học trưởng phụ trách tiếp đãi tân sinh viên, vẫn là anh đến giúp em đi"."Học muội.........." ……
Một đám nam sinh làn da ngăm đen nháy mắt hướng về phía cô dũng mãnh tiến tới, cô ở trong lòng đổ mồ hôi lạnh, này không khỏi quá mức nhiệt tình đi, cô hiện tại thực có điểm chịu không nổi a. Nếu chỉ có một người đi lên thì hoàn hảo, nhưng nhiều người như vậy, cô thật sự không biết nên lựa chọn ai mới tốt. Đúng lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô hữu lực của chủ tịch hội học sinh: "Đều tan ra cho tôi, vây ở trong này làm gì". Lời nói vừa ra, mọi người lưu luyến không rời giải tán đi.
Thừa dịp Thẩm Ngôn còn không định thần lại, Mạc Nham trực tiếp đưa tay xách lấy va ly trong tay Thẩm Ngôn."Đi thôi, anh mang em đi làm thủ tục". "A, anh đợi tôi với." Làm Thẩm Ngôn thoáng định thần, Mạc Nham đã kéo va ly của cô đi rồi. Khóe miệng còn lộ ra một chút mỉm cười không dễ phát hiện.
"Học muội em tên gì? Một mình đến sao?" Mạc Nham cố ý thả chậm bước đi chờ Thẩm Ngôn đuổi theo. "Em gọi là Thẩm Ngôn, có người đưa em đến. Học trưởng tên gọi là gì? Anh học cái gì?"
Thẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Nham. "Nga, em cũng gọi là 'Nham' a, xem ra chúng tôi rất hữu duyên. Tên của anh cũng có một chữ 'Nham', Mạc Nham, nham trong thạch nham".
Mạc Nham một đường mang theo Thẩm Ngôn làm tốt các thủ tục, lĩnh đồ dùng hằng ngày, cuối cùng còn nhiệt tình nghĩ muốn giúp cô đem va ly đưa đến ký túc xá, đang chuẩn bị đi đến chỗ quản lý ký túc xá câu thông một phen để hắn được đi lên. Vừa mới nhấc chân hướng bên trong đi đã bị Thẩm Ngôn gọi lại: "Học trưởng, đưa đến đây là được." Thẩm Ngôn chỉ chỉ lên cửa nói "Ký túc xá nữ, nam sinh dừng lại" sau đó tiếp tục: "Em có thể tự đi lên." Thẩm Ngôn hướng hắn thản nhiên cười cảm tạ, tiếp nhận va ly trong tay Mạc Nham, chính mình chuyển đi lên.
Nhìn bóng dáng Thẩm Ngôn đi xa Mạc Nham đột nhiên có điểm hối hận chính mình quá mức xúc động, thế nhưng còn muốn đi tìm quản lý ký túc xá câu thông, không bị mắng chết mới là lạ đó? Không phải là một cái học muội xinh đẹp sao? Hắn khi nào thì biến thành không bình tĩnh như vậy. Được rồi, kỳ thật hắn biết mấu chốt làm cho hắn không bình tĩnh là vì tiểu học muội lớn lên rất đẹp. "Ai, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân a." Mạc Nham phe phẩy đầu cảm khái một tiếng, xoay người hướng cửa trường đi đến, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn còn phải cố gắng, còn có thật nhiều tân sinh chờ hắn tiếp đón a.
Ký túc xá ở lầu 4, đối với với một người chưa từng ăn qua khổ như Thẩm Ngôn quả thật có điểm khó khăn. Một người mang theo gói hành trang to gian nan đi lên cầu thang, tốc độ giống rùa vậy. Bàn tay non mềm bị siết tạo thành một cái ấn ký đỏ ửng. Nhìn ấn ký thật sâu trên tay, Thẩm Ngôn nhợt nhạt cười, xem ra từ nay về sau cuộc sống sẽ không dễ chịu lắm a. Chậc chậc, thực ưu thương.
...... ……...(ta là phân cách tuyến..... meo meo).......... …..
Ký túc xá tiêu chuẩn bốn người ở, cô là người thứ nhất đến. Chọn một cái giường ngủ gần cửa sổ, lập tức bắt đầu động thủ dọn dẹp. Tới gần giữa trưa có người thứ hai đến. Đồng dạng là tóc ngắn tinh xảo, có một thân khỏe mạnh, làn da màu tiểu mạch mặc đồng phục thể thao hướng cô đi tới.
"Xin chào, mình là Trịnh Trữ, người Sơn Đông." Trịnh Trữ rất cao, nhìn đại khái cao khoảng 1m70. "Mình là Thẩm Ngôn, thành phố C". Hai người bắt tay một cái."Bạn có tập luyện thân thể qua đi, nhìn cách đi đứng rất mạnh mẽ".
Nhớ tới Trịnh Trữ vừa rồi vào cửa bất luận là nhấc tay nhấc chân đều đặc biệt lưu loát, cô không khỏi tò mò hỏi.
"Ha ha, thực rõ ràng vậy sao?" Trịnh Trữ cười ngây ngô vài tiếng, ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu của cô: "Mình là học sinh chuyên ngành thể dục."
Hai người cuối cùng ở buổi chiều đến, khi đó Thẩm Ngôn cùng Trịnh Trữ đều đã dọn dẹp không sai biệt lắm, bởi vì giờ cơm trưa, hai người đều ngồi một chỗ ăn vặt. Qua mấy giờ tán gẫu hai người đã muốn thân quen với nhau. Thấy bạn mới cùng phòng vào cửa lập tức tiến lên hỗ trợ. Trịnh Trữ tiếp nhận bao chăn gối trong tay Tằng Tĩnh Ngữ, Thẩm Ngôn cầm giùm hành lý của cô bạn mới. "Cám ơn." Tằng Tĩnh Ngữ ngồi lên ghế, hào khí quát lớn: "Dựa vào, mệt chết lão nương, quả thực đây không phải là nơi cho người sống mà." Thẩm Ngôn cùng Trịnh Trữ nháy mắt dại ra vài giây,liếc nhau ngầm hiểu, cô gái này thực hào sảng.
"Đúng rồi, mình gọi là Tằng Tĩnh Ngữ, mấy bạn tên gì?" "Trịnh Trữ ", "Thẩm Ngôn "."Nga, về sau mọi người chính là chị em, chiếu cố nhiều hơn". Tằng Tĩnh Ngữ đứng dậy đi về phía trước, ở trên lưng Thẩm Ngôn cùng Trịnh Trữ hung hăng vỗ một chưởng. Thẩm Ngôn đau thiếu chút nữa hộc máu. Xem ra cô nương này không chỉ hào phóng, còn thực hung mãnh a. Thật là, tên cùng người một chút đều không phù hợp. Tằng Tĩnh Ngữ hưng trí bưng bừng, còn muốn nâng tay chụp hai cái tỏ vẻ hữu hảo, Thẩm Ngôn bị dọa chạy nhanh ra cửa, há mồm nói: "Có người mới đến kìa".
Thực tế trên hành lang quả thật có một nữ sinh xách hành lý đi tới, bất quá cô không xác định có phải là người của phòng các cô hay không. Thẩm Ngôn tiến lên giúp đỡ người mới đến xách đồ này nọ, thực tùy ý hỏi một câu: "Bạn ở phòng mấy?". "408" Lý Ngọc thản nhiên cười, chính là miệng hơi hé, một cái răng cũng chưa lộ. Hai bên miệng xuất hiện má lún đồng tiền thật sâu, ôn nhu vô cùng. Không khỏi làm cô nhớ tới câu danh ngôn kinh điển "ôn nhu cúi đầu một cái, giống một đóa hoa sen trong gió lạnh thẹn thùng"
"Bạn đến từ Giang Nam đi? Trên người phảng phất một cỗ ý thơ". "Đúng, mình là người Hàng châu. Bất quá bạn nói cũng quá khoa trương". Lý Ngọc bị Thẩm Ngôn nói có điểm ngượng ngùng, trên mặt thoáng hiện một chút đỏ bừng nhợt nhạt.
………………(ta là phân cách tuyến….meo meo)…………….
Quân đoàn hai, binh đoàn pháo binh. Mục Tử Dương vừa xong việc trở lại văn phòng, Lưu Chính Văn đưa tin đến: "Báo cáo đoàn trưởng, đã đưa chị dâu an toàn đến trường học, xin hỏi ngài còn chỉ thị gì không?" Lưu Chính Văn đoan đoan chính chính hướng Mục Tử Dương kính một cái quân lễ, thanh âm rõ ràng hữu lực. Mục Tử Dương phất phất tay: "Không có việc gì, đi ra ngoài đi."
Sư bộ gần nhất có một hồi diễn tập, sắp tới có mấy ngày họp, hắn căn bản không có tâm tư bận tâm đến Thẩm Ngôn. Mục Tử Dương cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, Lưu Chính Văn đứng ở bên cạnh không chút sứt mẻ, mạnh mẽ áp xuống mong muốn đi ra ngoài. "Như thế nào cong không đi?","Báo cáo đoàn trưởng, các anh em phái em làm đại biểu đi hỏi đoàn trưởng khi nào thì mời mọi người uống rượu mừng". Lưu Chính Văn thanh âm to, hai chữ rượu mừng vang vọng thật lâu trong văn phòng. Lưu Chính Văn tuy rằng trong tên mang một chữ "Chính", nhưng trên thực tế là một người thực bát quái, đặc biệt đối với vấn đề tình cảm của đoàn trưởng ôm mười phần nhiệt tình a.
Vừa đưa Thẩm Ngôn trở về liền lập tức ở trong quân đoàn tuyên truyền đoàn trưởng đã có đối tượng. Mục Tử Dương nghe vậy không khỏi cău mày, thật sự là cái mồm rộng. Bút máy trong tay viết không ngừng đột ngột dừng lại, lập tức buông bút, tay phải thả lỏng, khuỷu tay chống trên mặt bàn, ngón tay ấn thái dương. Lưu Chính Văn trong lòng mạnh mẽ cả kinh, không tốt. Mỗi lần đội trưởng ấn trán sẽ có chuyện không tốt. Quả nhiên......... Giây tiếp theo, Mục Tử Dương mạnh mẽ hướng hắn rống lên một câu: "Đi xuống chạy 20 vòng, không chạy xong không cho phép ăn cơm." Quả nhiên là da ngứa. Ba ngày không bị đánh chạy tới phòng y tế sẽ chịu không nổi, đại khái chính là nói Lưu Chính Văn là người như thế đi.
"Đội trưởng, các anh em còn nói nghe nói chị dâu là đại mỹ nhân, khi nào thì mang đến cho mọi người xem xét." Nếu đào thoát không được vận mệnh bị phạt, hắn liền đem toàn bộ chuyện muốn nói nói ra hết một lần. Chết một lần là chết, chết hai lần cũng là chết. "Ân?" Mục Tử Dương thanh âm chợt cất cao hơn vài độ, "Bọn họ nghe ai nói ?" Lời này ngầm ý chính là: bọn họ là nghe ngươi nói đi? Chỉ có ngươi gặp qua Thẩm Ngôn.
Lưu Chính Văn nghe vậy lập tức câm miệng, xoay người liền hướng cửa trốn. Bất quá thực đáng tiếc, người này còn chưa có chạy ra khỏi cửa liền nghe phía sau truyền đến tiếng Mục Tử Dương nghiến răng nghiến lợi rống giận dữ: "Lại thêm hai trăm cái hít đất, không có làm xong không cho phép ăn cơm." Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng trở về bình tĩnh. Mục Tử Dương ngẩng đầu đảo nhẹ hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa. Uống rượu mừng, xem mỹ nữ? ? Bọn nhóc này…. Nghĩ đến đây, khoé miệng Mục Tử Dương không tự giác giơ lên, nói cũng phải, nha đầu kia lớn lên thật đúng là không phải dễ nhìn bình thường. Nếu thực đem cho bọn đàn ông mấy trăm năm chưa thấy qua nữ nhân, còn không biết sẽ nháo thành cái dạng gì đâu.
Trong đầu tự nhiên hiện ra bộ dáng Thẩm Ngôn tối hôm đó mặc áo ngủ bán trong suốt, mơ mơ màng màng xoa mắt đứng ở cửa, cổ họng liền căng thẳng, vẻ mặt lập tức trở nên ưu tư. Không biết đến bao giờ mới gặp mặt lần nữa. Trường quân đội, cũng không biết cái thân mình được nuông chiều từ bé kia có chịu được huấn luyện không.