SẮC XANH VÔ TẬN NƠI THÂM VIỆN

Chương 9: 29-31

Avatar 54321
2,174 Chữ



CHƯƠNG 29:

Hôm sau, ta đang ngồi dưới hành lang khâu vá cho phụ thân thì thấy Sát Mặc và Sát Nghiên cùng nhau đi tới.

“Sao mấy ngày nay không thấy hai vị văn sĩ Sát Bút, Sát Chỉ vậy?”

Hai người ngập ngừng một lúc, rồi mới khách sáo trả lời: “Hai người họ là mưu sĩ, lang chủ đã đến Lạc Kinh thì họ tất nhiên phải đi theo.”

“Ừm.”

Ta đáp khẽ một tiếng rồi tiếp tục may vá, nhưng tâm trí đã sớm trôi dạt xa xăm.

Đến trưa, phụ thân đang ăn cơm thì bất chợt đòi uống rượu.

Ta dẫn hai tì nữ ra phố, vừa mua được một vò rượu thì thấy hai bà chủ quán cười híp mắt hạ tấm rèm tiệm xuống. Ngay sau đó, từ bên trong bước ra một người, đội khăn vuông, tóc hai bên đã điểm sương, là một lão văn sĩ có phong thái đạo sĩ tiên khí.

Chỉ thấy ông cụ ấy ngửa cổ uống cạn một bát rượu lớn, ném bát sành trả lại chủ quán, trông rất sảng khoái, tiêu sái. Dưới đài, các thực khách đồng loạt reo hò tán thưởng.

“Đây là gì vậy?” Ta tò mò hỏi.

Hai tì nữ bên cạnh cố che miệng nhịn cười che miệng: “Đại nương tử chưa từng nghe kể truyện sao? Ở Trần Quận, mỗi tửu quán đều có kiểu người kể chuyện như vậy, chẳng qua là vài nho sinh không đỗ đạt bàn luận thị phi mà thôi.”

Đang nói thì lão đạo sĩ kia đã vuốt râu, đập bàn đánh “bốp” một tiếng rồi vào ngay chủ đề: “Nói đến khi thánh thượng băng hà, Tây quý phi không cam lòng đứng sau màn, lại dám khởi binh tranh đoạt ngôi vị. Nếu không nhờ Vương Tư Đồ và Quỷ Nhãn tướng quân, một văn một võ, trong ngoài phối hợp, giúp tiểu hoàng đế đăng cơ, thì Đại Diệp chúng ta ắt hẳn lại rơi vào binh biến!”

Lời ông lão trầm bổng nhấn nhá, cả sảnh đồng thanh hò reo, tiền đồng nhanh chóng phủ kín cả đài.
Xưa nay ta chưa từng nghe về sách truyện hay kể chuyện trong tửu lâu, lập tức nổi hứng. Hai tì nữ thấy thế, đành im lặng đứng chờ, tay vẫn xách vò rượu.

“Lại nói Quỷ Nhãn tướng quân phong thái anh hùng, áo tím đai vàng, thật là một bậc đại trượng phu từng giết người vô số, một đời vinh hoa phú quý. Từ khi đến tuổi trưởng thành, đã lập chiến công vang dội, vào kinh lĩnh phong hiệu, cởi mũ quỳ bái trước mặt vương công, bá quan triều đình, từ đó nắm giữ Cửu Thành Tái Thượng, tám vạn quân giáp bạc, sáu nghìn chiến xa, chức quan là Xa Kỵ tướng quân!”

“Chỉ là... xuất thân của hắn rất bí ẩn, lão phu ta cũng phải dò hỏi tứ phía, mới thu được vài lời đồn đại thôi!”

Nói xong, ông ta thở dài một tiếng, lông mày nhíu chặt, rõ ràng muốn kích thích sự tò mò của mọi người. Quả nhiên phía dưới liền vang lên tiếng thúc giục: “Lão gia! Nói tiếp đi! Nói về ‘Quỷ Nhãn tướng quân’ đi!”

“Phải đó! Nghe đồn tướng quân trời sinh có sức mạnh của thần linh, hai mắt quỷ dị, là hậu thế của Hồ cơ...”

“Được rồi, được rồi! Chuyện này ly kỳ, phải kể từ ngày hắn chào đời!”

Lão đạo sĩ lại uống cạn một bát, giọng trầm xuống: “Nói đến Quỷ Nhãn tướng quân, mẫu thân hắn chỉ là một Hồ cơ hèn mọn. Sau một lần yến tiệc, mang thai đứa con cho gia chủ. Vì đứa trẻ ấy có đôi mắt hai màu, phụ thân và huynh trưởng từng ném hắn vào hang sói sau núi.”

“May mắn ba ngày sau, tổ mẫu trong nhà động lòng trắc ẩn, sai binh sĩ đến nhặt về. Lạ lùng thay, sói mẹ không ăn, trái lại còn quỳ cho hắn bú sữa...”

Câu chuyện càng kể càng trở nên quái lạ, song đám người phía dưới chẳng mấy để tâm, vẫn chăm chú lắng nghe với vẻ khoái chí.

Ta vốn muốn nghe thêm những chuyện kỳ thú nơi Lạc Kinh, nào ngờ ông ta cứ lặp đi lặp lại chuyện mẹ sói con sói, khiến ta dần mất hứng.

Hai tì nữ thấy thế, ba lần bảy lượt thúc giục, cuối cùng cũng lôi được ta đi.

Thế nhưng vừa ra đến đường lớn, đầu đường bỗng có một chiếc xe ngựa cao lớn phóng tới, hai bên càng xe mỗi bên có một binh sĩ vạm vỡ đứng canh.

Thấy khí thế xe ngựa hung hãn, ta vội né vào nép vào vệ đường, không ngờ tên binh sĩ kia đột ngột ghì cương ngựa, giơ tay chỉ vào ta: “Chính là nàng ta!”

Ta hoảng hốt, lập tức bị hắn ta siết chặt vai, nhanh như chớp ta đã bị kéo lên xe. Hai tì nữ phía sau hoảng loạn đuổi theo trong vô vọng, tiếng kêu thất thanh dần nhỏ lại.

Nhìn vào trong xe, đối phương tay cầm thư sách, y phục trắng như mây, ánh mắt sâu thẳm.

“Giang Sầu Dư, ngươi không chịu gặp ta, ta ắt có cách để gặp ngươi.”

CHƯƠNG 30:

Thấy gương mặt quen thuộc đang rạng rỡ vẻ đắc ý, trong khoảnh khắc, lửa giận trong lòng ta lập tức bừng bừng nổi dậy: “Cù Hoàng! Sao ngươi lại vô lại đến thế!?”

Tuy ngươi với ta là phu thê, nhưng suốt ba năm qua chẳng khác gì người dưng nước lã.

Kẻ trước mặt đặt quyển sách xuống, khẽ vung tay áo, thần sắc nhu hòa hiếm thấy: “Xem ra, ngươi không hiểu ta, ta cũng chẳng hiểu ngươi. Ngươi không biết thủ đoạn của ta, ta cũng không ngờ ngươi lại kiên cường đến thế, còn mượn tay người khác trốn khỏi Trừ Châu.”

Ta ép sát mình vào vách xe, giọng đầy phòng bị: “Tất cả là nhờ phúc của ngươi.”

Nghe vậy, ánh mắt Cù Hoàng chợt lóe một tia âm trầm, song trong thoáng chốc đã lại ung dung như cũ: “Yên tâm. Ngươi một ngày là thê tử của ta, thì cả đời cũng là thê tử của ta.”

“Giờ còn nói những lời ấy, thì có nghĩa lý gì nữa?”

Hắn khẽ cười, ánh mắt thoáng lộ ra hứng thú: “Ngươi theo ta về, sẽ hiểu thôi.” Dứt lời, chợt hắn vươn tay vén một lọn tóc mai bên trán ta, dịu giọng: “Tiếc thay, dung nhan tuyệt sắc thế kia, lại để ngươi thủ mình suốt ba năm phòng không gối chiếc…”

Thấy hắn tiến lại gần, ta hoảng hốt hét lớn: “Ngươi dám động vào ta, phu quân ta chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi!”

Khóe môi Cù Hoàng khẽ nhếch: “Ta hiện tại là Quang Lộc đại phu, ai dám giết ta?”

Quả thực, người thường không dám.

Ta lục lọi trong trí nhớ đoạn kể chuyện của kẻ kể thư, lắp ba lắp bắp: “Nhưng… nhưng phu quân ta là người địa vị tôn quý, áo tím đai vàng, là một đại tướng quân giết người như rạ, phú quý cả một đời!”

“Hửm? Đại tướng quân?”

Cù Hoàng nhếch môi cười lạnh, không đáp.

Ta chẳng còn đường lui, chỉ đành cắn chặt răng không chịu buông: “Người ấy trẻ tuổi tuấn tú, vừa đội mũ làm quan đã vang danh thiên hạ, vương công kính sợ, bá quan quỳ lạy, là đại trượng phu đầu đội trời đạp đất của Đại Nghiệp!”

Nghe đến đó, hắn bật cười khinh bỉ: “Người trong miệng ngươi, trong triều đúng là có một vị. Tên ấy thủ đoạn tàn độc, giết người vô số, người đời gọi hắn là ‘Bích Nhãn Quỷ’, đem đi dọa trẻ con đang khóc cũng phải im.”

Ta gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Người ta gả chính là vị quỷ tướng danh vang Trung Nguyên ấy!”

“Thật sao?”

Cù Hoàng nghe xong, nụ cười càng thêm phần đắc ý: “Có điều hiện giờ, vị đó đang ở Lạc Kinh, cùng huynh trưởng trong nhà tranh đấu đến ngươi chết ta sống, chỉ e chẳng bao lâu nữa sẽ thành xác chết phơi ngoài đồng.”

“Hắn chết rồi, ngươi chẳng còn chỗ nương thân, vẫn sẽ phải quay về bên ta thôi.”

Lúc nãy, ta chỉ là buột miệng bịa chuyện, chẳng quan tâm đến Lạc Kinh ai sống ai chết. Hắn thấy sắc mặt ta bình tĩnh như thường, khẽ cười: “Vậy nên, ngươi đang nói dối.”

“Ta không hề nói dối!”

“Có gì chứng minh?”

Nực cười.

Chứng cứ trên đời có bao nhiêu loại, chẳng lẽ thứ gì hắn cũng biết?

Nghĩ thế, ta nghiến răng, tháo miếng ngọc bội xanh biếc bên hông xuống, chậm rãi đưa đến trước mặt hắn.

Ban đầu, hắn vẫn giữ vẻ xem thường, chỉ liếc sơ một cái… nhưng ngay sau đó, sắc mặt lập tức biến đổi...

“Xuống xe!”

“Cái gì?”

“Ta bảo ngươi xuống xe!”

Nghe hắn tức giận quát liên tiếp, ta giật mình.

Chiếc xe ngựa đang lăn bánh dần chậm lại, chưa kịp dừng hẳn, ta đã vội vàng nhảy xuống, đến nỗi trẹo cả chân.

Ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy chiếc xe kia đã như gió cuốn mây trôi, cuốn bụi mù trời mà đi mất.

CHƯƠNG 31

Đêm đã buông.

Ta khập khiễng lê bước trở về chỗ cũ, không ngờ lại trông thấy Sát Mặc và sát Nghiên đang vội vàng dừng xe ngựa nơi cổng lớn, trong lòng không khỏi lấy làm lạ: “Đêm đã khuya thế này, sao các ngươi còn chưa nghỉ ngơi?”

Sát Mặc trông thấy ta, thần sắc thoáng giật mình: “Chúng ta định đi tìm lang chủ…”

Lời còn chưa dứt, đã bị sát Nghiên vung tay đập mạnh một cái vào đầu.

Ta bước nhanh lên trước, hỏi dồn: “Chàng ấy thế nào rồi?”

Sát Nghiên thấy ta từng bước ép sát, đành cười gượng nói: “Hiện tại Lang chủ đang ở Lạc Kinh, vừa được Thánh thượng đề bạt. Bọn ta lưu lại Trần Quận đã lâu, cũng nên sớm ngày về bên người.”

“ À ra vậy, đó đúng là chuyện tốt.”

Ta vừa nói xong giây trước, giây sau tự giác leo lên xe ngựa, ngồi vững lên trước xe: “ Nếu đã vậy, thì đưa ta đi theo đi.”

Sát Mặc thấy vậy, liên tục lắc đầu: “Đại nương tử không thể! Lang chủ ở Lạc Kinh, kẻ thù rình rập tứ bề, chính mình còn khó giữ, sao có thể phân tâm chăm sóc chu toàn cho đại nương tử?!”

Sát Nghiên thấy sát Mặc đã nói trắng ra, liền thở dài: “Khi xưa, Lang chủ phải chạy đến Trừ Châu, chính là bị huynh trưởng ám sát mà trọng thương. Nay tuy được Thánh thượng ban thưởng công huân và điền sản, nhưng lão gia chủ lại ép ngài ấy nhường lại cho huynh đệ trong tộc, bằng không sẽ bị kết tội bất hiếu bất thuận. Lúc này chính là thời khắc sinh tử, một phen quyết đấu định đoạt tất cả!”

Lạc Kinh….huynh trưởng…..ngươi chết ta sống…

Nghe đến đây, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao hôm trước, khi nhìn thấy miếng ngọc bội kia, sắc mặt của Cù Hoàng lại biến đổi như vậy.

Ta trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: “Nhưng nếu chàng thắng thì sao? Nếu chàng thắng, vậy có phải sẽ trở thành người đứng đầu trong tộc, từ đó không còn ràng buộc bởi huyết thống nữa, có phải không?”

Hai người lập tức im lặng.

“Cho nên các ngươi ở lại nơi này, sự thật là chịu mệnh lệnh của Mộ Dung Thùy. Hiện nay, chàng ấy ở Lạc Kinh nhậm chức Long Tương tướng quân, người bên cạnh chàng chắc chắn cũng được thăng chức theo. Còn các ngươi thì bị kẹt lại Trần Quận, hai tay trắng, chẳng được gì cả…”

Sát Mặc nghe xong, giận dữ biến sắc: “Đại nương tử, sao có thể nói oan cho bọn ta như vậy?!”

Sát Nghiên thấy y xúc động, vội đưa tay ngăn lại, thấp giọng trách: “Ngươi sao chẳng có chút suy nghĩ nào thế hả?”

Đoạn y quay sang ta, lạnh giọng: “Đại nương tử, người không cần dùng lời kích tướng. Nếu người nhất quyết muốn theo, mai này lang chủ tra hỏi, chúng ta e rằng khó tránh bị lột da!”

Ta cười nhạt một tiếng: “Lời này sai rồi. Nếu các ngươi dẫn ta theo, cùng lắm có thể đổ tội lên đầu ta. Nhưng nếu bỏ rơi ta lại Trần Quận, mà ta có mệnh hệ gì…”

Lời còn chưa dứt, hai người đã đưa mắt nhìn nhau, thần sắc đều đầy vẻ do dự.



30 lượt thích

Bình Luận

Anh Nguyen
5 ngày trước
Truyênn hay dịch mượt......
Nhung
1 tuần trước
Truyện hay dịch rất mượtttt