Chương 16:
Sau một hồi phong ba bão táp, thì xem như hiện tại mọi việc cũng đã qua.
Ta biết, sự yên bình này cũng chỉ là tạm thời.
Có lẽ ta nên rời khỏi Trừ Châu, đưa phụ thân đi trốn đến nơi khác. Nhưng thiên hạ này, ở đâu mà chẳng là đất của thiên tử? Vài người bọn ta,già yếu đàn bà con nít, có thể trốn đi đâu được chứ?
Vài ngày sau, ta vẫn mang theo rìu, đến bờ sông bóc vỏ cây như thường lệ.
Ánh sáng ban mai đã tàn gần hết, chợt có một nam nhân đi đến trước mặt ta.
Người này thân hình vạm vỡ, đầu quấn khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm, khí chất có vài phần giống với một người nào đó.
“Vị nữ lang này, cho tại hạ hỏi thăm một chút, có từng gặp một người đàn ông cao lớn, bên hông đeo đao cong, lảng vảng gần đây không?”
“...Chưa từng gặp.”
Ta không suy nghĩ nhiều, trực tiếp từ chối thẳng, tiếp tục bóc vỏ cây của mình. Không lâu sau, lại có một người khác đến bờ sông, ăn mặc giống hệt, cũng hỏi y như vậy.
Ta lạnh lùng đáp: “Người vừa rồi đã hỏi rồi. Không có!”
Thế nhưng người đó đi được vài bước, lại quay đầu lại, lấy ra từ tay áo một khối ngọc bội quen thuộc: “Nữ lang có từng thấy ai mang vật này không?”
“Vật này được tìm thấy gần đây, là vật luôn mang theo bên người của chủ nhân ta.”
Ta không nói lời nào, xách cuốc quay đầu bỏ về nhà, hai người kia liếc nhìn nhau, lặng lẽ bám theo sau.
“Thôi được.”
Ta vác sọt liễu lên lưng, thở dài: “Các người theo ta về đi.”
Về đến ngoại viện nhà họ Cù, hai nam nhân kia bước vào căn phòng kia liền “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống.
Ta khép cửa lại giúp bọn họ, rồi đi vào bếp làm việc.
A Nhị sáng nay vừa kéo được một mẻ cá lòng tong, con nào con nấy còn tươi sống, nhảy tanh tách trong chum lớn. ta vớt vài con ra, làm sạch ruột, lăn qua lớp bột mì rồi thả vào chảo dầu chiên.
Vừa chiên xong một mẻ, thì đã thấy có bóng người lướt qua phía trước, thì ra là tên nam nhân theo ta về tiểu viện. Hai tay y giấu sau lưng, đứng trân trân một chỗ nhìn ta chằm chú.
“Làm ta giật cả mình!”
Ta vỗ ngực trấn an bản thân, rồi bưng mẻ cá nhỏ vừa chiên xong cho y: “Cầm đi cho chủ ngươi ăn, các ngươi cũng ăn cùng luôn đi.”
...
Thấy đối phương cứ đờ người nhìn chằm chằm vào đĩa cá, ta gắp một con đưa lên gần mũi y: “Ngửi thử xem, có tươi không?”
“…Tươi.”
Chần chừ một lúc, người kia lặng lẽ bưng cá đi.
Vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Ta không để tâm, lại chiên thêm một mẻ đem đến cho A Gia đang nằm bệnh trên giường, chẳng hề hay biết ở đầu bên kia sân, có người đang nổi trận lôi đình vì mẻ cá chiên giòn ấy.
“Sát Nghiên, nữ tử kia đã giải quyết xong chưa?”
“…Chưa.”
“Vậy là ta sai ngươi đi giết người, ngươi lại bưng cho ta một đĩa cá?”
“Không, không phải! Là nữ lang kia vừa chiên xong một mẻ cá nhỏ, gọi ta mang đến cho ngài ăn…”
...
Người bên cạnh thấy vậy, dè dặt lên tiếng: “Hay là… ngài ăn cá trước?”
“Phải đó, cá chiên ăn nóng mới ngon,ngon đến mức rụng cả lông mày luôn!”
“Câm miệng!”
Lập tức, trong phòng im phăng phắc.
Có người dè dặt hỏi: “Lang chủ… vậy còn nữ lang kia, vẫn giết sao?”
Một lúc lâu sau, mới nghe tiếng nói khàn khàn lạnh như băng vang lên:“…Cái đó… vài ngày nữa hẵng giết.”
Chương 17:
Hôm sau.
Hai nam nhân kia đưa về một ông lão, nhìn cách ăn mặc có vẻ là một vị "Biển Thước"*.
(*Biển Thước: danh y nổi tiếng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc, thường được dùng để ví người có y thuật cao minh.)
Ta bưng bát nước sắc từ vỏ cây liễu đứng ngoài cửa, đang lưỡng lự không biết có nên bước vào hay không, thì một người đã nhanh tay giật lấy bát nước từ tay ta, đưa lên ngửi, sắc mặt lập tức biến đổi.
“ Thứ mà ngày nào ngươi cũng cho Lang chủ uống, chính là cái này à?”
“Phải.” Ta mặt không biểu cảm, giải thích đơn giản: “Vỏ cây liễu nấu nước, mỗi ngày một bát. Chàng ta đến đây bao lâu, thì uống chừng ấy chén.”
“Ngươi!”
Tay của nam nhân kia đã đặt lên chuôi kiếm, đang định nổi giận thì bên trong truyền ra tiếng của ông lão: “Ai ở ngoài cửa vậy?”
Thấy ta im lặng không đáp, tên kia đẩy mạnh ta một cái, khiến ta ngã vào trong phòng.
Trong phòng, người nọ tóc đen rũ dài, nằm trên giường, ánh đèn chập chơn khiến ta hoa cả mắt, vừa trông thấy đôi mắt xanh biếc ấy, tim ta lại lập tức run rẩy.
Ông lão cẩn thận tháo từng lớp vải lụa quấn trên chân chàng ta, miệng không ngừng xuýt xoa: “Dùng giòi ăn mủ thối, tiêu viêm trừ hoại tử, cách này có từ thời cổ. Xưa nay, lão phu vẫn tưởng chuyện này chỉ là lời đồn dọa người, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy!”
Vừa nói, ông ta vừa gắp từng con giòi béo núc đang bò ngo ngoe trong vết thương bỏ vào thau đồng bên cạnh. Người bưng thau cúi đầu nhìn, sắc mặt tái mét.
Thấy ta im lặng đứng nép ở góc tường, ông lão liếc nhìn ta, vẻ mặt hiền hòa: “Nữ lang đây, có biết vị danh y nào là người đã trị thương cho Lang chủ không?”
Ta cúi đầu, mặt nóng bừng lên: “Không phải ai khác, chính là tiểu nữ.”
Ông lão nghe vậy, nhướn mày: “Cô nương cũng to gan thật đấy, không phải công lao của mình mà vẫn dám nhận?”
“Chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi, đâu dám nhận là công lao gì.”
Lời còn chưa dứt, những người ở trong phòng đều bật cười.
Chỉ trừ người nằm trên giường kia.
Ta cúi đầu, cố tránh ánh mắt sắc bén của chàng ta, thì thấy ông lão bước đến cầm bát nước vỏ cây lên, chấm một ít nếm thử, vẻ mặt sửng sốt: “Đây là…”
“Không có gì đặc biệt, chỉ là nước nấu từ vỏ cây liễu mà thôi.”
Lời ta còn chưa dứt, hai tên thuộc hạ đã nổi giận đùng đùng: “Ngươi là độc phụ!”
“Dám đối xử với Lang chủ như vậy!”
Còn định mắng thêm, nhưng đã bị chủ nhân của bọn họ quát lớn: “Sát Nghiên, im miệng!”
Nam tử tên Sát Nghiễn nghe lệnh lập tức ngậm miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng để trừng ta. Ông lão thấy vậy vội giơ tay giảng hòa: “Ấy, phương thuốc này hợp tình hợp lý, nữ lang đây không có ác ý.”
Lại quay sang hỏi ta: “Chỉ là…một cô nương nhỏ bé như cô, làm sao biết dùng giòi rút mủ, lại còn biết vỏ cây liễu có thể trị ngứa và trừ phong?”
Thấy ông ta thái độ ôn hòa, ta cũng không giấu giếm: “Ngoại tổ của tiểu nữ từng là một vị lương y, hồi nhỏ có thấy qua vài lần.”
“Thì ra là vậy.”
Ông lão liên tục gật đầu, rồi quay người chắp tay hành lễ với người đang nằm trên giường: “Lang chủ, chân ngài không bị thối rữa tới tận đầu gối đều là nhờ nữ lang này chăm sóc cẩn thận. Nay vết thương đã bắt đầu lành lại, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một tháng là ổn.”
Lặng im.
Một khoảng lặng dài dằng dặc.
Thật lâu sau, một giọng nói khàn khàn phá tan bầu không khí yên lặng: “Sát Mặc, tiễn đại phu về.”
“Rõ.”
Người tên Sát Mặc nghe vậy, liền lấy từ trong ngực ra một hạt châu vàng, đưa đến trước mặt ông lão: “Đây là thù lao khám bệnh, xin mời nhận cho.”
Ông lão thấy đối phương hào phóng như vậy, thoáng chốc có chút hoảng hốt: “Tuy lão phu có tới đây một chuyến, nhưng thương thế đều do nữ lang kia chữa trị, thật sự không dám nhận công!”
Nói rồi lại hướng về người nằm trên giường lớn tiếng nói: “Lang chủ, nếu không nhờ nữ lang này kịp thời làm sạch vết thương, thì dù có giữ được mạng, chân ngài e là vẫn phải phế! Việc nàng làm, ân nặng như tái sinh, đâu phải một hạt kim châu có thể sánh được!”
Lời ông ta vang vọng thật lâu, dư âm vẫn còn văng vẳng trong phòng.
Trong không khí tĩnh mịch, đôi mắt xanh biếc ấy khẽ chớp: “Sát Nghiên, mang bát nước vỏ cây ấy lại đây.”
Sát Nghiên nghe lệnh, vội vàng bưng bát thuốc đưa tới bên miệng chàng ta.
Ngay trước mặt ta, chàng ta một hơi uống cạn
Tựa như đang thể hiện thành ý.
Ta chẳng hề động lòng, xoay người bỏ đi, còn chưa ra tới cửa đã bị gọi giật lại.
“Nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho ta, sao không sớm nói rõ?”
“Ta có nói, nhưng ngươi…. sẽ tin sao?”
……
Sau khi ta rời đi, người nằm trên giường cảm thấy có chút mất mặt. Chiếc bát sành bị ném mạnh ra ngoài, va vào khung cửa, vỡ tan thành bụi vụn.
Chương 18:
Hôm sau.
Ta đang khuấy nước bột trong nồi thì đột nhiên có người đi tới, phịch một tiếng quỳ ngay trước mặt.
Tên đó gọi là Sát Nghiên, hôm qua còn mắng ta là độc phụ, hôm nay lại không hiểu vì sao lại quỳ gối trước mặt ta. Một đại nam nhân cao lớn như thế, vậy mà lại ấm ức đến nỗi hai nắm tay siết chặt: “Ta không nên mạo phạm nữ lang, hôm nay đến đây là để thành tâm tạ lỗi.”
Ta phẩy lớp sương nước trước mặt, nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ, là chủ nhân của ngươi sai khiến ngươi tới?”
Y ngẩng đầu nhìn ta, như thể có chút kinh ngạc: “Là... à không, đây là xuất phát từ trong thâm tâm của ta.”
“Thôi được rồi.” Ta lắc đầu, “Ngươi cũng không cần cảm ơn ta. Ta cứu chủ nhân của ngươi, chẳng qua là không muốn làm quả phụ mà thôi.”
“Các ngươi đã tìm tới rồi thì đi sớm một chút đi. Cái sân nhỏ này của ta, không nuôi nổi nhiều người như vậy.”
Đại nam nhân ấy thấy ta đang múc nước bột, cũng vội vàng đứng dậy giúp một tay. Ta bưng một bát canh thanh đạm đưa cho hắn: “Mang đi, bát này là nấu cho chủ nhân ngươi đấy, đừng có cầm nhầm.”
“Dạ... dạ...”
Y liếc mắt nhìn quanh, đặc biệt chăm chú nhìn vào bát canh đầy tràn kia, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, lặng lẽ bưng bát rời đi.
Chạng vạng, một lớp sương chiều trong vắt che khuất ánh trăng, trăng mờ khiến bầu trời đầu hạ càng thêm cao vời vợi.
Ta và A Nhị ngồi dưới mái hiên trong sân, vừa trộn tương chua cây vừa uống nước bột. Vừa uống được vài hớp thì cánh cửa phòng vốn luôn đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Sát Mặc và Sát Nghiên mỗi người một bên, đỡ một người đi ra.
Chỉ thấy người kia đã thay bộ trường sam bằng lụa mỏng, tuy vậy vẫn lộ rõ vóc dáng cao lớn, vai rộng chân dài, thậm chí còn cao hơn ta một cái đầu. Hai bên tóc xoăn buông xuống má, lại lộ ra một loại khí chất hài hòa giữa cương và nhu.
Nhìn chàng ta ngồi xuống bàn, ta và A Nhị liếc nhau, rất ăn ý mà cúi đầu tiếp tục uống canh.
Gió lớn rít bên hành lang, ánh trăng dời bóng, lay động.
Ngoài tiếng gió, trong sân lúc ấy chỉ còn lại tiếng xì xụp ăn uống.
Trước mặt, một bàn tay thon dài nâng bát nước bột lên, nghiêng về phía môi, bát không lớn, uống chưa bao lâu đã cạn sạch.
Canh đã hết, tựa như nước rút để lộ đáy, đáy bát dần dần lộ ra…
Một quả trứng chiên.
A Nhị mắt tinh, vừa liếc đã thấy quả trứng trắng phau, lập tức tủi thân: “Cô nương, trong nhà chỉ còn lại hai quả trứng, sao người không tự ăn, lại để hắn ăn?”
Nghe vậy, người kia cầm quả trứng trắng nõn trong tay, ăn cũng không được, không ăn cũng chẳng xong.
Thấy đối phương rủ mí mắt, che đi đôi con ngươi xanh biếc, ta vội vàng lên tiếng: “Trong nồi chẳng phải còn một quả trứng nữa sao? Ngươi ăn xong thì mang đến cho phụ thân ta, đừng lắm lời!”
“Ai ya!”
Thấy A Nhị giận dỗi bỏ đi, ta vội vã húp nốt bát canh rồi bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Người kia lặng lẽ nhìn sắc mặt ta, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm việc lúc nào cũng như thế sao?”
“Sao?” Ta hỏi lại.
“Nếu muốn tốt với ai, tất nhiên nên nói rõ ràng, bằng không để người ta hiểu lầm, chẳng phải sẽ thấy oan ức sao?”
Nghe chàng ta nói vậy, ta liền quăng chiếc giẻ lau đi: “Lời nói của một kẻ tiện dân hèn mọn, ai muốn nghe chứ?”
“Kẻ đứng nơi cao, dù chỉ nói khẽ, cũng được người người tôn sùng như thánh dụ. Còn kẻ thấp hèn như bùn đất, dù có đứng giữa đường mà gào khóc, thì kết cục lại được mấy ai để tâm?”
Đối phương nghe ta nói vậy, khẽ thở dài.
Im lặng một hồi lâu, chàng ta lại hỏi: “Nhưng... ngươi chỉ là một cô nương xuất thân ti tiện, làm sao lại chọc phải người trong hoàng tộc?”
Câu hỏi đó của chàng ta, thực sự giẫm trúng nỗi đau của ta.
Ta cười nhạt, trong nụ cười chất chứa sự giễu cợt: “Nói cho ngươi, ngươi sẽ giết kẻ đó giúp ta sao?”
Đối phương vừa định đáp lời, thì A Nhị vội vàng chạy đến, sắc mặt hoảng hốt: “Cô nương! Không biết vì sao, gọi mãi mà lão gia cũng không tỉnh lại!”
“Sao cơ!?”
Ta lập tức bỏ mặc tất cả, theo A Nhị vội vã rời đi.
Phía sau, Sát Nghiên và Sát Mặc cúi xuống, nhưng lại nhỏ giọng thì thầm: “Lang chủ, tiểu cô nương này tính tình thật mạnh mẽ!”
“Đúng vậy, trông thì yếu đuối, nhưng thực ra cay nghiệt lắm!”
Nghe vậy, người kia ánh mắt khẽ lay động, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt.