Chương 1
Cù gia là một gia tộc lớn ở kinh đô, Hồ Hạt* xuống phía nam, rất nhiều gia tộc phương Bắc chạy nạn đến Trừ Châu, trên đường đi lại bị thổ phỉ cướp bóc, đã sớm không thể vắt ra được chút gì nữa.
*Hồ Hạt: dân tộc Hạt, là biệt chỉ của Hung Nô thời xưa, sống ở phía nam tỉnh Sơn Tây tỉnh Trung Quốc, lập ra Hậu Triệu, thời Đông Hán.
Nếu gia tộc chính có nguồn tài lực lớn thì chọn ở lại Trừ Châu mới có thể miễn cưỡng giữ được thể diện, như thế thì mấy dòng thứ cũng không phải chịu cảnh tàn lụi và đổ nát.
Nếu không phải vì lý do này, Cù Hoàng, con trai trưởng của một dòng thứ cũng sẽ không lấy ta.
Vì chạy theo xu hướng thẩm mỹ hiện nay, hầu hết nam tử đều đánh phấn, giữ vòng eo theo quy ước để tạo cảm giác tay áo rộng bồng bềnh bay bay khi đi lại. Cù Hoàng trời sinh đã tuấn tú, diện mạo thanh nhã thoát tục, xuất khẩu thành thơ văn, hành vi cử chỉ tao nhã. Khi còn ở kinh thành, vẻ đẹp của hắn còn được xưng danh như Vân Sơn Hạc*.
(*)chim hạc đẹp đẽ giữa những áng mây
Một người có danh tiếng, bối cảnh tốt như vậy, rơi vào tay một nữ nhân xuất thân thấp kém như ta, khiến hắn cảm giác bản thân cũng không hơn gì một thường dân, vì thế mà từ khi thành thân với ta đến nay, hắn vẫn luôn cảm thấy không cam lòng.
Ta còn nhớ lần đó hắn đứng giữa căn nhà đổ nát, như một viên ngọc giữa đống gạch ngói.
Bây giờ đã ba năm trôi qua, thay đổi lớn nhất là những chiếc tay áo cũ kỹ đã biến mất, đổi thành chiếc áo choàng trắng như tuyết được thêu hạc đẹp đẽ và quý giá.
Vẫn là con người đó, trong sáng và tuấn tú.
Vẫn là thần thái đó, thanh nhã và thoát tục.
Xem ra ba năm khom lưng ở phương bắc, hắn đã có rất nhiều thu hoạch.
Chương 2
Lúc này, ta cầm hưu thư trong tay, băng qua hành lang đá quanh co, bóng nước hoa nghiêng, phía trước chính là phu quân mà ta chưa từng được kề cận.
Hắn đứng trên bậc đá, ánh mắt lướt qua đôi tay đầy vết nứt và tê cóng của ta, sắc mặt không vui.
“Ý ta, ngươi đã rõ chưa?”
“Thiếp rõ, chỉ là còn một chuyện chưa hiểu.”
“Chuyện gì chưa hiểu?”
“Dù chúng ta chưa từng viên phòng, nhưng cũng xem như phu thê danh chính ngôn thuận. Phu quân muốn hưu thiếp, sao lại không cần lý do?”
Sắc mặt Cù Hoàng lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Hưu thì hưu thôi, cần gì lý do?”
Ta khum tay, cung kính giơ đôi tay đầy tê cóng lên trước mặt hắn: “Lang chủ, Cù phủ nhà chàng nghèo đến mức không thuê nổi nha hoàn nhu mẫu, còn để chủ mẫu như ta phải đích thân làm mọi việc. Ta vào cửa Cù phủ ba năm, chưa từng được thong thả một ngày.”
“Bởi vậy, Lang chủ tuyệt đối không thể lấy cớ ta lười biếng mà hưu thê.”
...
“Thứ hai, Lang chủ đi xa nhiều năm, mẫu thân chàng nhớ nhung thành bệnh, đã nằm liệt giường ba năm, mỗi ngày đều do ta lau rửa thân thể, chăm sóc cơm cháo. Bởi vậy, Lang chủ tuyệt đối không thể lấy cớ bất hiếu mà hưu thê.”
“Thứ ba, ngày tân hôn lang quân đã đi xa đến Bắc Nghiệp, mấy năm chưa về, ta vẫn giữ thân trong sạch, bởi vậy, Lang chủ tuyệt đối không thể lấy cớ ta dâm loạn hay không con mà hưu thê.”
Có lẽ vì nghe đến mẫu thân, sắc mặt Cù Hoàng dịu đi đôi chút.
Sau đó, ánh mắt hắn như gợn sóng, tựa như đang nhìn một vật chết không chút hơi ấm: “Giang Sầu Dư, ta thật không ngờ ngươi lại nói năng lưu loát đến thế.”
Ta cúi đầu: “Ta biết mình xuất thân thấp hèn, không xứng với Lang chủ, cũng không có mặt mũi ở lại nhà họ Cù.”
“Nhưng ta chưa từng phụ lòng nhà họ Cù, chàng đã viết hưu thư này, ta sẽ trở thành nữ nhân bị trượng phu ruồng bỏ, về sau tái giá e là khó tránh điều tiếng.”
“Ồ, thì ra là sợ ảnh hưởng đến việc tái giá.”
Cù Hoàng đứng yên tại chỗ, hắn thoáng ngẩn người.
Mùa hè dài dằng dặc, ánh nắng oi bức mờ ảo, giữa trưa trong sân chỉ còn tiếng gió xào xạc lướt qua hành lang khiến người ta lầm tưởng là tiếng ù tai.
Hắn cụp mắt xuống, như thể đang phủi đi một hạt bụi.
“Lục Hào, mang giấy bút lại đây.”
Hắn nói với tùy tùng phía sau.
Người kia mang đến một bộ bút mực, Cù Hoàng ở trước mặt ta liền vung bút viết luôn, chẳng bao lâu sau, một bản "trần tình" với nét mực loang lổ hiện rõ trên giấy.
Sau đó, hắn vẫy tay gọi ta: “Lại đây, ấn ngón tay vào chỗ này.”
Ta không biết đó là gì, sao có thể tùy tiện ấn dấu tay?
Cù Hoàng cười lạnh: “Chuyện cười, ta lại gạt ngươi à?”
Ta lập tức phản bác: “Năm xưa mẫu thân chàng đến cưới ta, cũng chẳng nói sau này chàng sẽ hưu thê.”
Đối phương khựng lại, cuối cùng cũng nhịn không nói thêm.
Tùy tùng thấy hắn im lặng, liền giơ tờ giấy lên đọc lớn: “Cù gia, Cù Hoàng cưới Giang thị Sầu Dư vào năm Quán Nguyên mười lăm. Tiếc thay môn đăng hộ đối không xứng, có ơn mà không có tình, cuối cùng thành oan gia, nay xin hòa ly. Mong nàng sau khi hòa ly, lại búi cao tóc, điểm trang dung nhan, dáng vẻ thướt tha, chọn được phu quân phú quý như ý. Hóa giải oán thù, chớ sinh hiềm khích, một bước chia ly, hai bên hoan hỉ.”
Đọc xong, người kia mỉm cười: “Giang nương tử yên tâm, lang chủ đã sửa thành thư ‘hòa ly’ rồi.”
Ta khẽ gật đầu.
Sau khi ấn dấu tay, ta lại cúi người hành lễ: “Mong lang chủ rộng lượng, ta vào trong thu dọn của hồi môn, để chuẩn bị tái giá.”
“Tái giá… ngươi!”
Cù Hoàng khép hờ mắt, vẻ mặt kia của hắn như ghét bỏ ta nông cạn, lại không muốn phí thời gian tranh luận.
“… Mau đi đi!”
CHƯƠNG 3
Trong ánh mắt lạnh nhạt của Cù Hoàng, ta dẫn theo hai nha hoàn hồi môn, thu dọn từ trong ra ngoài suốt nửa ngày. Mãi đến khi tiếng chim kêu về hướng tây, ánh chiều mờ xuyên qua cửa sổ, tổng cộng được bốn rương lớn da đỏ, lần lượt được khuân đến cửa.
Trước khi đi, ta vẫn không quên cúi người hành lễ: “Lang chủ, đa tạ chiếu cố.”
Đối phương khẽ gật đầu.
Hai nha hoàn của ta không khỏi tức giận: “Cô nương! Dù gì cũng đã hòa ly, sao còn phải khom lưng uốn gối?!”
Hai người bọn họ là nha hoàn hồi môn của ta, ban ngày phải phụ việc trong tiệm bánh đậu của phụ thân ta, ban đêm lại về Cù phủ chẻ củi gánh nước. Dù vậy, cũng chẳng tránh khỏi kết cục bị đuổi ra khỏi cửa cùng ta.
Thấy họ ai nấy đều giận đến đỏ mặt, như thể muốn xông lên lý luận, ta thầm áy náy: “Làm khổ các người rồi.”
Nghe vậy, cả hai liền chắp tay: “Chúng tiểu nhân vốn là hạng thường dân, vất vả là việc nên làm.”
“Nhưng cô nương thân là chủ mẫu, ngày ngày cực nhọc, bọn ta đều thấy trong mắt. Cù Hoàng vừa phất lên liền hưu thê đuổi khỏi nhà, đâu có đạo lý ấy!”
Người còn lại tiếp lời: “Đúng vậy cô nương, không bằng ta viết cáo trạng gửi đến Cù gia, xem gia chủ Cù gia xử trí ra sao!”
Ta xua tay, không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn lên cây táo gai to lớn trong sân.
Tối qua trong mộng, ta đã không nhận hưu thư, mà nổi trận lôi đình kéo thẳng đến nhà chính Cù gia, khiến chuyện Cù Hoàng vô cớ hưu thê ồn ào khắp cả thành.
Sau đó, ta bị treo cổ chết ngay trên cái cây này.