Menu

NỮ NHÂN CỦA TRẪM

Chương 8: Nữ sắc

Avatar Lung Linh Lấp Lánh
4,658 Chữ


Tống Minh Châu lo lắng thấp thỏm, đợi rất lâu nhưng mãi cũng không nghe thấy giọng nói của Hoàng Đế, nàng ta lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, hơi liếc mắt nhìn một chút mới phát hiện không có ai đứng trước mặt mình.

Trong lòng nàng ta biết mình đã tránh được một kiếp, nên thở phào một hơi, ngồi bệt trên mặt đất.

Có điều chỉ một lát sau, hai tay nàng ta bất ngờ lại xuất mồ hôi, giống như tâm tư nàng ta mới vừa rồi, lạnh toát như da rắn.

Vương nữ quan vẫn còn ở lại, bà cúi xuống dìu Anh Quốc Công phu nhân đứng lên, rồi quay sang nói với Tống Minh Châu vẫn còn đang quỳ tại chỗ: "Tính tình Tống tiểu thư hấp tấp nóng nảy, dễ gây xích mích" -- Trên khuôn mặt đoan trang của bà từ từ hiện lên một nụ cười lạnh, "Vậy thì quỳ tại chỗ hai canh giờ, bình tâm lại suy nghĩ cho kỹ đi!"

Mặc dù nói lời này chỉ là của một nữ quan nhưng sau lưng bà ta lại là Hoàng Đế, tuy giọng điệu của bà rất nhỏ nhẹ nhưng tuyệt đối không dễ lay chuyển.

Anh Quốc Công phu nhân thân là nhất phẩm phu nhân nhưng cũng không dám đắc tội bà ấy, bà nhẹ nhàng cúi đầu, nhân lúc khuất tầm nhìn mà liếc mắt ra hiệu cho Tống Minh Châu.

Tống Minh Châu biết bản thân mình đã được lợi, cộng thêm thấy Anh Quốc Công phu nhân ra ám hiệu nên nàng ta không dám nói thêm điều gì mà chỉ dập đầu lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ biết ơn, "Vâng, đa tạ nữ quan."

Vương nữ quan quan sát sắc mặt hiện giờ của nàng ta, bà biết ngay là nàng ta tự cho rằng bản thân mình đã tránh được một kiếp nên mới vênh váo, bà kiềm chế không được âm thầm cười lạnh một tiếng.

Đáng tiếc, nàng ta lại không biết tâm tư Hoàng Đế kín đáo, không nể mặt ai. Năm đó, trước mặt người có mấy vị thần tử cậy già mà lên mặt, bây giờ mộ cũng đã xanh cỏ rồi, thêm nữa việc này lại liên quan đến Hoàng Hậu, tất nhiên người sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, cứ ghi sổ để đó rồi tính sau, thời gian còn dài mà.

Trong lòng Vương nữ quan rất đồng cảm nhưng ngoài mặt chỉ hơi gật đầu một cái, sau đó bà nhún người thi lễ theo quy tắc rồi quay người rời đi, tiến về phía đại sảnh tìm Thanh Li.

Anh Quốc Công phu nhân đưa mắt nhìn Vương nữ quan rời đi, lúc này bà mới thả lỏng một chút, lúc bà quay người sang nhìn Tống Minh Châu, rốt cuộc cũng không thể che dấu hết sự thất vọng nơi đáy mắt, "Tính tình này của con thực sự cần phải sửa đổi, danh phận Hoàng Hậu đã định, con nên cắt đứt tơ tưởng đi, ta vốn nghĩ con là người biết lấy đại cục làm trọng, chủ động kết thân với Hoàng Hậu thật tốt mới đúng, không ngờ..."

Môi Tống Minh Châu giật giật, sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không nói gì.

Anh Quốc Công phu nhân thấy sắc mặt hoảng hốt của nàng ta thì biết chuyện vừa rồi đã khiến nàng ta bị dọa cho sợ rồi nhưng trong lòng bà vẫn chưa nguôi cơn tức nên cũng không nói lời an ủi nào, chẳng qua ánh mắt lạnh hẳn, "Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, ta sẽ bàn bạc với mẫu thân con, phải sớm chọn cho con một gia đình gia giáo, chuẩn bị định thân nhanh nhanh mới được"

Vừa rồi Tống Minh Châu cúi đầu nên không thấy sắc mặt rét lạnh của Hoàng Đế, nhưng Anh Quốc Công phu nhân không như thế, trong lòng bà biết chắc Hoàng Đế sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, chẳng bằng sớm gả Tống Minh Châu đi, vừa làm Hoàng Đế hài lòng vừa giúp Tống Minh Châu tránh được một kiếp.

Tống Minh Châu không biết tâm sự của Anh Quốc Công phu nhân, vừa nghe thấy vậy sắc mặt nàng ta thay đổi ngay, giọng điệu bất mãn: "Dì!"

Anh Quốc Công phu nhân đã nói đến mức độ này, bà không ngờ Tống Minh Châu vẫn không hiểu chuyện như thế, hoàn toàn không biết tất cả hành động vừa rồi của nàng ta suýt nữa đã gây ra đại họa cho Anh Quốc Công phủ và Phú Yên hầu phủ. Đáy mắt bà lóe lên tia thất vọng nặng nề, bà không muốn nói nhiều với nàng ta nữa mà quay sang dặn dò đám hạ nhân phía sau: "Các ngươi canh chừng tiểu thư ở chỗ này, đừng để tiểu thư gây thêm phiền phức nào nữa"

Nói xong, Anh Quốc Công phu nhân xoay người rời đi, đi vài bước bà lại xoay người lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói thêm: "Suy nghĩ thật kĩ lời nói của ta, nếu lại rước họa thì không còn ai cứu được con nữa đâu."

Tống Minh Châu cúi đầu, oán hận cắn chặt răng, nàng ta thực sự không dám tiếp tục tranh luận với Anh Quốc Công phu nhân nữa.

*****

Thanh Li đi theo sau Hoàng Đế, cách hắn nửa bước chân, nàng nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngoài đại sảnh có nữ quyến nào không?"

Hoàng Đế cải trang vi hành, Anh Quốc Công có to gan hơn nữa cũng không dám ngang nhiên công khai ra ngoài, cùng lắm là mời thêm mấy vị đồng liêu đến tiếp khách mà thôi.

"Chắc là không có." Hắn đi phía trước nàng, do chú ý đến bước đi của nàng nên tốc độ cũng không nhanh, nghe vậy, hắn không cần suy nghĩ mà nói: "Hơn phân nửa là triều thần thôi."

Thanh Li do dự: "Ta đi qua … không tốt lắm đâu."

"Có gì mà không tốt?" -- Hoàng Đế cũng không để trong lòng, hắn xem như lẽ hiển nhiên, "Trẫm dẫn nàng qua đó, ai dám nói này nói nọ?"

Thanh Li còn muốn nói tiếp thì Hoàng Đế đã dừng lại, "Đến rồi."

Thanh Li hơi ngẩn ra nhìn Anh Quốc Công và mấy vị nam tử trung niên từ đại sảnh ra đón, sắc mặt cung kính vấn an Hoàng Đế.

Hôm nay Hoàng Đế vốn là cải trang vi hành nên không để ý so đo với những nghi thức xã giao này, vẻ mặt hắn lạnh nhạt dẫn Thanh Li đi đầu vào bên trong.

Hắn là vua, nên ngồi ở vị trí chủ vị là lẽ đương nhiên, giờ khắc này chờ hắn an vị những người còn lại mới tùy theo địa vị mà tìm chỗ ngồi của mình, mấy vị thần tử đều một mực cung kính đứng tại chỗ, rũ mắt chờ Hoàng Đế ngồi xuống.

Hiện tại, chỗ ngồi của Thanh Li có chút lúng túng.

Đại sảnh không có nhiều người nhưng toàn là những lão hồ ly từng trải, ánh mắt chỉ hơi lóe lên mà đã sáng như bóng đèn. Dù do lễ nghi hạn chế khiến họ không dám nhìn thẳng nàng nhưng những ánh mắt dò xét vẫn cẩn thận quét qua quét lại trên người nàng vài vòng. Khi ánh mắt của họ chiếu lên người mình, trong lòng Thanh Li có chút không được tự nhiên.

Cũng may từ sân nhỏ đến đại sảnh không gần, nàng nhỏ giọng nói vài lời thì những người kia cũng không nghe thấy được, "Bệ hạ, ta vẫn nên trở về thôi, ta ở chỗ này thật sự không thích hợp…"

"Nàng đã đến đây rồi, tại sao lại không chịu đi tiếp?"

Giọng nói Hoàng Đế chứa đầy ý cười, hắn cũng không dừng bước lại, "Chẳng lẽ lại giở trò làm nũng giống trẻ con, muốn trẫm bế đi mới chịu?"

Lời này của hắn nghe thì nhẹ nhàng nhưng Thanh Li dám đánh cược nếu mình thật sự xoay người rời đi, chỉ sợ Hoàng Đế chắc chắn sẽ dám bế nàng đi trước mắt bao người cho xem.

Hắn không biết xấu hổ nhưng nàng thì biết đấy!

Vì vậy Thanh Li không nói nữa, hai gò má nàng đỏ ửng, nhắm mắt theo đuôi cùng hắn đi vào đại sảnh.

Hoàng Đế đi đến ngồi xuống vị trí chủ vị, Thanh Li đứng ở phía sau hắn liếc mắt nhìn, đột nhiên nàng lộ ra vài phần kinh hãi, rung động tận đáy lòng.

Bên cạnh vị trí chủ vị của hắn có bố trí thêm một vị trí khác.

Thanh Li liếc nhìn đám người Lục nữ quan đã sớm chờ ở trong, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp hơn vài phần.

-- Đây chắc là do Hoàng Đế cố ý sắp xếp.

Mấy người Anh Quốc Công chỉ là thần tử, ai dám đem vị trí của mình đặt bên cạnh Hoàng Đế chứ?

Muốn làm phản cũng không dám trắng trợn như vậy.

Hoàng Đế ngồi xếp bằng ở chủ vị, rồi đưa tay về phía nàng: "Đến cạnh trẫm nào."

Thanh Li cúi đầu nhỏ giọng lên tiếng, tiếp theo nàng đặt tay mình vào tay hắn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lục nữ quan nhẹ nhàng gật đầu với thái giám đang đứng bên cạnh cửa, y hiểu ý gật đầu lại rồi lên tiếng mời mấy người Anh Quốc Công đi vào, theo thứ tự ngồi xuống.

Tuổi của đám người Anh Quốc Công cũng không nhỏ, lăn lộn trong triều đã lâu, tất cả đều thành tinh hết rồi, lúc nãy có thể chưa biết thân phận của nàng nhưng giờ khắc này thấy nàng và Hoàng Đế ngồi cạnh nhau thì bọn họ biết ngay nàng chính là vị tiểu Hoàng Hậu mà Hoàng Đế vừa mới sắc phong kia.

Mọi người đều biết Hoàng đế không phải người thích dẫn theo tùy thân , nên khi thấy nàng được sủng ái bọn họ cảm thấy rất thần kỳ, tuy trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nâng chén mời rượu chào hỏi Hoàng Hậu thiên tuế.

Những người này đều là nam tử, chỉ một chén rượu tất nhiên là không đáng kể. Tuy rằng Thanh Li không nhất định phải uống nhưng nếu thế lại là không nể mặt mấy vị đại thần, nàng đành đưa tay bưng chén rượu kia lên uống một hớp, từ mặt xuống đến cổ không chỗ nào là không ửng đỏ.

Nhờ thế Hoàng Đế mới biết nàng không uống được rượu, hắn nhỏ giọng quở trách một câu: "Uống không được thì thôi, sao nàng phải cậy mạnh như vậy?"

Mấy người Anh Quốc Công ngồi cách hai người hơi xa một chút, bọn họ không chú ý đến tình hình bên này của hai người, hơn nữa vì phép tắc nên bọn họ cũng không dám nhìn mặt Thanh Li. Chính vì thế nên không ai phát hiện ra sắc mặt đỏ hồng của nàng, chỉ theo quy định mà nâng chén lần nữa -- phải đủ ba chén mới được, Thanh Li mới uống có một chén, vẫn còn thiếu hai chén kìa.

Thanh Li bị Hoàng Đế quở trách một câu rồi lại nhìn đến chén rượu nhỏ trước mặt, nàng cầm không được mà không cầm cũng không xong, đang lúc nàng còn do dự thì đã thấy Hoàng Đế vươn tay lấy chén rượu nhỏ trước mặt nàng uống một hơi cạn sạch.

Trước những ánh mắt kinh ngạc của mấy vị thần tử, hắn nói: "Hoàng Hậu còn nhỏ, không uống được rượu nên để trẫm uống thay nàng đi."

Anh Quốc Công là cựu thần đã đi theo Hoàng Đế nhiều năm, ông rất rõ ràng sự vô tình lạnh lẽo của hắn, giờ phút này thấy hắn dịu dàng săn sóc vị tiểu Hoàng Hậu này như vậy, ông cũng không kiềm chế được mà thầm giật mình.

Hoàng Đế đang ở tuổi sung mãn, dưới gối lại chưa có con nối dõi, nữ nhân tự nguyện đưa tới cửa đương nhiên như cá diếc sang sông.

Lúc Hoàng Đế còn là hoàng tử, khi ở quân doanh Tây Bắc đã từng có nữ nhi của một vị tướng lãnh, trong một lần đến thăm phụ thân, nàng ta đối với hắn vừa gặp đã thương, nhân lúc ban đêm trộm chạy đến doanh trướng của hắn tỏ lòng thương nhớ.

Nàng ta nghĩ thầm phụ thân mình và hắn có quan hệ thân thiết, lại là mỹ nhân đưa đến tận cửa, dù sao Hoàng Đế cũng sẽ không từ chối. Có điều không ngờ hắn không cho nàng ta chút xíu mặt mũi nào, một cước đạp thẳng ra ngoài sau đó sai người đưa nàng ta về chỗ phụ thân nàng ta, ngay trong đêm đó nàng ta khóc sướt mướt vì bị vị tướng lãnh kia đuổi về nhà.

Lúc ở Tây Bắc, Hoàng Đế trị quân vô cùng nghiêm khắc. Trong quân doanh cấm nữ sắc, bản thân hắn cũng làm gương tốt. Anh Quốc Công ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, ông cho rằng không phải Hoàng Đế muốn phá hỏng quy tắc, mà là do không thích nàng kia vô lễ thôi, không ngờ đến lúc Hoàng Đế lên ngôi, hắn cũng vẫn giữ mình trong sạch.

Kể từ đó, cho dù ngoài miệng mọi người không nói nhưng trong đầu lại không kiềm chế mà suy nghĩ linh tinh.

Nam nhân ấy mà, ai chả giống nhau, cởi quần ra đều cùng một dạng, nếu ngươi thật sự giữ mình trong sạch, ngoài miệng người ta khoa trương khen ngợi vài câu nhưng trong đầu không biết họ nghĩ như thế nào đâu.

Ví dụ như Anh Quốc Công, trong đầu ông khi đó đã nghĩ - Thực thảm, vất vả lắm mới có được ngôi vị Hoàng Đế mà lại không có nhi tử kế thừa.

Sâu xa hơn thì -- Bệ hạ người bị thương lúc nào, chẳng nhẽ không thể gần nữ sắc sao?

Hay là -- Từ trước đến nay chưa từng thấy bên cạnh người có nữ nhân, chẳng lẽ người…bị thương từ khi còn nhỏ?

Aiiii, càng nghĩ càng cảm thấy hắn đáng thương.

Trong triều người có cách nghĩ này thực ra cũng không ít, người gan lớn chút thì cảm thấy Hoàng Đế không thể sinh con, thậm chí bọn họ đã âm thầm liên hệ trong hoàng tộc, đánh cược xem trong tương lai nhi tử của vị nào sẽ được chọn làm con thừa tự.

Từ đầu tới cuối, Hoàng Đế hoàn toàn không thể hiện thái độ của mình.

Lúc trước Anh Quốc Công cũng cho rằng Hoàng Đế thờ ơ như vậy là do giấu bệnh sợ thầy, cho tới tận bây giờ ông mới mơ hồ hiểu một chút.

Cái gì mà không gần nữ sắc, chẳng qua là do . . . Người mà hắn muốn còn chưa có xuất hiện mà thôi.

Bệ hạ như bây giờ . . . Anh Quốc Công chậm rãi rót rượu, tận đáy lòng nói một câu "Sợ rằng thực sự thua rồi."

Cũng không biết vị tiểu Hoàng Hậu này có thể phá bỏ lời nguyền của các vị Hoàng Hậu Đại Tần từ trước đến nay hay không?

Lời nguyền này vốn đã lưu truyền rộng rãi trong nội cung, về sau dần dần lan truyền đến dân gian.

Tuy nói quỷ thần chỉ là những điều tâm linh, mờ mịt vô căn cứ nhưng trên thực tế, tính ra liên tiếp mấy đời nay của Đại Tần, không có một vị hoàng hậu nào có thể chết già.

Không nói đâu xa, hai đời hoàng hậu gần đây nhất hoàn toàn không thể tránh khỏi lời nguyền này.

Mẫu thân ruột của tiên đế Hiếu Từ Hoàng Hậu vốn là chính thê của Anh Tông, là lúc Anh Tông chưa xưng Đế đã sắc phong bà làm Vương Phi nhưng Anh Tông lại chuyên sủng Trắc Phi, cũng chính là vị Nguyên Trinh quý phi sau này, khiến cho Hiếu Từ Hoàng Hậu có một khoảng thời gian vô cùng khó khăn.

Thực ra, những chuyện như thế này vốn không cần nhiều lời, chỉ cần nghe hai chữ "Nguyên trinh*" trong phong hào của quý phi là đã đủ hiểu vị quý phi này được sủng ái như thế nào rồi.

Nguyên: ý chỉ gốc gác lương thiện như ban đầu, trinh: tâm đồng nhất trước sau như một.

Phong hào này, trước giờ chỉ trung cung mới có vậy mà Anh Tông lại ban cho quý phi, ân sủng quá lớn, thực sự không thể nói lên lời.

Theo như quy định, ‘Quý, Đức, Thục, Nhàn’ bốn phong hào cho phi tần đều chỉ có một chữ, nhưng chỉ cần có liên quan đến Nguyên Trinh quý phi, Anh Tông đều cứng rắn chống lại sự chỉ trích của quần thân và dân chúng phá vỡ thông lệ, thể hiện rõ ràng sự sủng ái của mình đối với quý phi, ban cho bà ta phong hào hai chữ "Nguyên trinh", điểm này, trong sử sách của Đại Tần cũng là độc nhất vô nhị.

Con người đều có lòng tham không đáy, đương nhiên Nguyên trinh quý phi cũng không ngoại lệ.

Bà ta xuất thân là trâm anh thế gia Hà thị nhất tộc, thế lực gia tộc hùng mạnh, không hề thua kém trung cung.

Huống hồ, dưới gối bà ta có con trai, cộng thêm ỷ vào sự sủng ái của Anh Tông, đối với vị trí chí cao vô thượng kia bà ta muốn đánh cược một lần.

Năm Anh Tông thứ mười lăm, người ta tìm ra cổ trùng trong Chiêu Nhân Điện, trong cơn giận dữ Anh Tông đã cấm túc Hoàng Hậu, đến tháng hai năm sau, Anh Tông không để ý đến sự phản đối của các đại thần và dân chúng, ngang nhiên ra ý chỉ phế hậu.

Hoàng hậu vốn là người đứng đầu hậu cung, nhi tử lại là đích trưởng tử, chỉ cần đợi đến khi Anh Tông băng hà là được rồi, đang tốt đẹp như vậy, bà bày ra mớ vu thuật kia làm gì, có lợi gì cho bà đâu?

Người sáng suốt đều nhìn ra được, tất cả là do Nguyên Trinh quý phi đỏ mắt thèm muốn vị trí kia đã lâu, cuối cùng bà ta cũng ra tay hành động mà thôi.

Năm đó, Anh Tông đăng cơ đã được mười lăm năm, tuy thế lực của ông đã vững chắc nhưng vẫn phải nghe lời khuyên can của các nguyên lão tiền triều, cộng thêm ba nghìn Thái học sinh* xếp hàng ngồi ngoài cửa cung phản dối, qua hai sự can gián này mà mãi cho đến triều đại của Anh Tông kết thúc, Hiếu Từ Hoàng Hậu vẫn chưa từng bị ban chết, còn Nguyên Trinh quý phi dù được sủng ái đến mấy nhưng cuối cùng vẫn không thể ngồi lên ngôi hậu.

*Thái học sinh: là học vị cấp cho những thí sinh đỗ kỳ thi hội, một trong những kỳ thi Nho học do triều đình phong kiến tổ chức.

Mà hoàng tử mà bà ta sinh ra cũng không có được thân phận con chính thê.

Chỉ là, đối với tiên đế mà nói, dù mẫu thân chưa từng bị ban chết nhưng hoàn cảnh của ông ta cũng không tốt lắm.

Trung cung bị phế, với tư cách đã từng là trưởng tử, việc kế nhiệm Hoàng Đế của ông ta vốn là chuyện ván đã đóng thuyền – địa vị chắc chắn sẽ có thay đổi rất lớn.

Theo quy định, chuyện ông ta trở thành người nối ngôi đã rành rành ra đó, nhưng sau khi thân mẫu bị phế, nháy mắt địa vị của ông ta bỗng rớt xuống nghìn trượng.
Dù Anh Tông thiên vị Nguyên Trinh quý phi, không thích Hiếu Từ Hoàng Hậu nhưng ông sẽ không giết trưởng tử của mình, cũng sẽ không để người khác sỉ nhục hắn. Song dù vậy, ông vẫn nghe lời nói thủ thỉ bên tai của Nguyên Trinh quý phi mà hạ chỉ ban nhi nữ Hà gia cho trưởng tử của mình làm chính thê.

Đó là Hà phi, cũng chính là mẫu thân ruột của Hoàng Đế hiện nay, sau này bà được truy phong là Hiếu Nhân hoàng hậu.

Trong suốt thời gian tại vị của tiên đế, dù lật tất cả các sách sử cũng không thể tìm thấy danh xưng Hiếu Nhân Hoàng Hậu, bởi vì đây là danh hào được phong sau khi bà mất, sau khi Hoàng Đế lên ngôi, hắn đã vì thân mẫu của mình mà truy phong danh hào ấy.

Chung quy dưới triều đại của tiên đế, danh xưng HiếuNhân hoàng hậu cùng lắm chỉ là một loại xưng hô mà thôi, bởi vì tiên đế vốn là một người không thê không phi không thiếp gì cả.

Đối với tiên đế mà nói, ông ta vốn là trưởng tử, chỉ tiếc số mệnh của ông ta không tốt, thân mẫu vì Nguyên Trinh quý phi nên bị phế, ông ta chỉ là cái bóng mờ trưởng thành dưới thời Nguyên Trinh quý phi được sủng ái. Vì vậy ông ta không thể không học tính nhẫn nại, đối xử hư tình giả ý qua loa có lệ với bà ta, lại thêm việc bị bức lấy cháu gái của Hà quý phi làm chính thê, thậm chí còn vì để Hà thị nhất tộc an tâm mà cùng chính thê sinh ra trưởng tử, cũng là Hoàng Đế hiện nay.

Ở vào hoàn cảnh như vậy nên chắc chắn trưởng tử sẽ không được ông ta yêu thích, chuyện phát sinh tình cảm ngang trái với con gái của kẻ thù chỉ có thể có trong các vở tuồng, còn ở hoàng gia thì tuyệt đối không thể xảy ra.

Thời điểm còn phải ẩn nhẫn, có lẽ tiên đế phải cố nén buồn nôn để tương kính như tân với chính phi của mình, còn với trưởng tử thì phụ từ tử hiếu, nhưng đợi đến lúc ông ta củng cố được thế lực của mình, thành công lật đổ Hà gia, đương nhiên thái độ của ông ta sẽ thay đổi hoàn toàn.
Theo lẽ thường, tiên đế càng không thích nhìn thấy chính phi Hà thị và vị trưởng tử không được yêu thương kia.

Lại nói tiếp, đúng là trào phúng, cảnh ngộ năm đó mà tiên đế từng gặp, cuối cùng lại diễn ra trên người trưởng tử của ông ta.

So với tiên đế thì hoàn cảnh của Hoàng đế còn tốt hơn một chút, hắn không gặp phải cảnh mẫu thân không may bị phế, nhưng xét trên mọi góc độ mà nói thực ra cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Vị trí của tiên đế được củng cố, lúc Anh Tông bệnh nặng, tiên đế được phép giám quốc, ông ta liền ngang nhiên ra tay đối phó với Hà gia đã hưởng vinh hoa mấy đời.Từ nhỏ, ông ta đã ghi hận khi thấy mẫu thân bị Nguyên Trinh quý phi ức hiếp, thời niên thiếu lại phải hết mực cung kính mà đối đãi với Hà thị nhất tộc, lại thêm mỗi lần ông ta đưa Hà phi về thăm nhà, nhạc phụ nhạc mẫu đều tỏ vẻ cao cao tại thượng, thù hận tích lũy nhiều khiến tiên đế không hề nể tình chút nào, Hà gia bị tịch thu toàn bộ tài sản, giết kẻ phạm tội, không bỏ qua bất cứ thứ gì.

Nếu không phải lo lắng bị người đời phỉ nhổ là lòng dạ độc ác, sắt đá vô tình thì đến chính phi của ông ta, ông ta cũng muốn xử lý cùng lúc đó.

Sự thật chứng minh, không cần ông ta vẽ vời cho thêm chuyện làm gì.

Hà phi thấy gia tộc gặp họa diệt môn, người ra tay lại là người đầu ấp tay gối của mình, cộng thêm thái độ của trượng phu thay đổi hoàn toàn, sao bà lại không hiểu -- Tấm gương Hiếu Từ Hoàng Hậu vẫn còn ngay trước mắt bà kia kìa.

Đời này của bà coi như đã xong nhưng bà còn có nhi tử, nó vẫn còn nhỏ như thế, mẫu tộc lại bị phụ thân nó tru sát gần như không còn, cảnh ngộ như vậy, làm sao mà không thê lương?

Hà thị xuất thân từ thế gia vọng tộc, làm việc không thiếu quyết đoán, trong lòng bà rất rõ ràng, chỉ sợ tiên đế đã sớm chán ghét bà, sống tiếp chỉ là sống tạm bợ, càng khiến ông ta thấy khinh thường hơn, chẳng thà bà dứt khoát chết đi đổi lấy một con đường sống cho nhi tử.

Ba ngày sau khi tiên đế tịch thu toàn bộ tài sản của Hà gia, Hà phi để lại di ngôn ngắn ngủi "Mẫu tộc mắt mù bất kính, thiếp thân cũng không còn mặt mũi mà sống trên thế gian" rồi treo cổ tự vẫn.

Kể từ đó, với tư cách là trưởng tử do Hà phi sinh, hoàn cảnh của Hoàng đế cũng không dễ chịu chút nào, thậm chí so với cảnh ngộ của tiên đế khi mẫu hậu của ông ta bị phế còn khó khăn mơi mấy phần.

Mẫu thân tiên đế tuy bị phế nhưng ông ta vẫn còn mẫu tộc hỗ trợ, còn Hoàng Đế thì thực sự không có cái gì cả.

Dù chiếm được danh phận trưởng tử nhưng mẫu thân đã không còn, mẫu tộc lại bị tiên đế ra tay tiêu diệt không còn một mảnh, đưa mắt nhìn bốn phía, quả thật là một tia hy vọng cũng không thấy.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, mặc dù tiên đế không thích hắn nhưng cũng không muốn giết chết cốt nhục của mình, song nếu mỗi ngày đều phải thấy hắn thì chắc chắn ông ta sẽ rất phiền chán. Thế là, ông ta lấy đại một lý do, đuổi hắn đến đất Tổ Tây Bắc trông coi từ đường.

Hoàng Triều Tiêu thị gốc ở Tây Bắc, đất Tổ cũng ở chỗ này, trông coi từ đường là chuyện gì thì không cần nói nữa, chỉ có điều nhà bình thường chắc sẽ không để trưởng tử đi làm chuyện này.

Có thể do khi đó Hà gia vừa mới sụp đổ, triều thần có quan tâm thì cũng chỉ biết đánh trống lãng, trong huyết mạch của vị trưởng tử này có một nửa là của Hà gia một nửa là của tiên đế, liệu có ai dám mở miệng bênh vực hắn?

Đến cuối cùng vẫn là theo ý tiên đế, cứ để Hoàng Đế đến đất Tổ Tây Bắc thôi.

Có điều, không ngờ rằng, chỉ thay đổi sang một phương pháp khác mà vô tình giúp hắn toại nguyện.

Giao long* là phải hô mưa gọi gió chứ không phải là quái vật nuôi trong hồ.

*Giao long: là con thuồng luồng trong truyền thuyết và là cá sấu bây giờ ^^, là một loại thủy quái, thuộc lớp bò sát kích thước khổng lồ, có thể hại tất cả các sinh vật bơi lại gần kể cả người (theo Wikiperia)

32 lượt thích

Bình Luận