NHIỆM VỤ CỨU VỚT NAM CHÍNH BỆNH NAN Y

Chương 74

Avatar Ốc Sên
3,536 Chữ


Hai tuần huấn luyện quân sự đã kết thúc.

Ngày cuối cùng, Tô Từ nhận được tin nhắn của Thẩm Tuyết: Hoan hô giải phóng. Cô ấy còn gửi thêm một cái video, là video Lục Chiết đánh quyền. Tuy khoảng cách quay có chút xa, nhưng cũng không ngăn cô cảm thấy Lục Chiết thật đẹp trai.

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Tô Từ lưu video lại mới đi mở cửa.

Ngoài cửa chính là người hầu: "Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong."

Tô Từ nhìn đồng hồ: "Hôm nay ăn cơm sớm thế?" Hiện tại mới hơn năm giờ thôi.

Người hầu nói: "Là thái thái phân phó."

Tô Từ gật đầu: "Được, tôi đã biết."

Cô đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài.

Ở nhà Tô Từ cũng ăn mặc rất tinh xảo. Lúc này trên người cô mặc váy hồng nhạt có vải dệt mềm nhẹ, làn váy đến đầu gối, thân dưới lộ ra cẳng chân trắng nõn và thẳng tắp, cô dẫm lên dép lê đế mềm cùng màu, không nhanh không chậm đi xuống lầu.

Trên mắt cá chân mảnh khảnh, thỏ con vụng về theo cô hành tẩu, không ngừng đong đưa.

Ngồi trên sofa, Quý Trì lơ đãng nhìn qua, cậu ấy thu liễm ánh mắt, không dám nhìn nhiều hơn.

"Từ Từ, có thể ăn cơm rồi." mẹ Tô cho người mang đồ ăn lên.

Tô Từ qua chỗ mẹ Tô, không thấy bóng dáng của ba Tô và Tô Trí Viễn, cô hỏi: "Cha và anh trai còn chưa trở về ạ?"

mẹ Tô nói cho cô: "Còn chưa về, hôm nay bọn họ có việc nên sẽ về trễ một chút. Đợi lát nữa Tiểu Trì phải dọn đến ký túc xá trong trường, mẹ cho người sớm chuẩn bị cơm chiều một chút, miễn làm trì hoãn thời gian của Tiểu Trì. Cậu ấy đến ký túc xá còn phải thu thập hành lý, quá muộn cũng không tốt."

"Đợi lát nữa liền dọn đi sao?" Tô Từ có chút kinh ngạc nhìn về phía Quý Trì.

Quý Trì đã tắm xong, tóc ngắn màu đen còn chưa làm khô, rũ trên trán có chút tùy ý, ngũ quan ngạnh lãnh có chút ý vị thanh trần.

Chú ý tới ánh mắt nhìn qua của thiếu nữ, cậu ấy đối diện với cô, sắc mặt bình tĩnh: "Ừ, ngày mai phải đi học nên không tiện, hôm nay dọn qua tương đối tốt hơn."

Miệng vết thương của cậu ấy đã hoàn toàn khỏi hẳn, cậu ấy lại ăn vạ Tô gia cũng không thích hợp.

mẹ Tô hỏi Quý Trì: "Tiểu Trì, hành lý của cháu đã thu thập hết chưa?"

Quý Trì gật đầu: "Đã thu thập rồi ạ."

mẹ Tô nói: "Chờ cơm nước xong, để dì bảo tài xế đưa cháu đến trường, cháu mang theo nhiều hành lý như vậy thì hơi bất tiện."

Lúc này, Quý Trì cũng không cự tuyệt ý tốt của mẹ Tô: "Cảm ơn dì Tô."

Sau khi ăn xong cơm chiều, Quý Trì tự lấy hành lý của mình. Lúc cậu ấy tới chỉ cõng một cái ba lô màu đen, lúc rời đi, vẫn như cũ là một cái ba lô màu đen.

mẹ Tô thấy Quý Trì ít hành lý như vậy, không mở miệng không được: "Tiểu Trì, dì nghe nói đến đó sẽ cần chăn, nệm, còn có những vật dụng hàng ngày khác, cháu không mang qua theo sao?"

"Dì Tô, cháu có thể đến trường mua ạ."

"Đứa nhỏ này, thật là quá khách khí. Nơi này của dì đã có, tại sao còn cần đến trường mua nữa?" mẹ Tô cho người lên lầu thu thập một bộ chăn đơn mới, có vỏ chăn và có cả nệm, cùng với những đồ dùng sinh hoạt khác đưa cho Quý Trì.

Quý Trì đứng tại chỗ chờ đợi: "Phiền toái dì rồi."

Tiểu Tô Ninh ngồi trên sofa, bây giờ em ấy mới ý thức được anh trai cánh gà đến trường và em ấy đến trường không giống nhau. Anh trai cánh gà đến trường, về sau sẽ không ở nhà em ấy, em ấy sẽ không được thấy anh trai cánh gà nữa.

"Anh trai cánh gà ơi, anh phải đi rồi sao?" Tiểu Tô Ninh nãi thanh nãi khí hỏi cậu ấy.

"Ừ, anh phải đi học." Thời điểm Quý Trì không cần làm bán thời gian, tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài đều sẽ tìm Quý Trì chơi cùng, bọn họ rất thích người anh trai băng lãnh nhưng ôn nhu này.

"Anh trai cánh gà ơi, về sau anh có còn tới chơi không ạ?" Tiểu Tô Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ấy, mắt to đen bóng lấp lánh.

Ánh mắt Quý Trì dừng trên người Tô Từ bên cạnh tiểu Tô Ninh, cô cũng đồng dạng mở to một đôi mắt đen mà nhìn cậu ấy.

Đối diện với mắt to đen bóng ngập nước của hai chị em, trong lòng Quý Trì mềm mại, trên mặt ngạnh lãnh lộ ra ý cười nhợt nhạt: "Sẽ đến."

mẹ Tô ở một bên nói: "Tiểu Trì, ngày nghỉ nếu cháu có thời gian thì tới đây ăn cơm."

Đứa nhỏ này tính tình an tĩnh lại nội liễm, nếu bà không dặn dò, chỉ sợ thằng bé lo lắng phiền toái bọn họ, về sau cũng sẽ không tới Tô gia nữa.

Quý Trì đồng ý: "Dì Tô, cháu đã biết."

Người hầu dựa theo phân phó của mẹ Tô, giúp Quý Trì thu thập chăn đơn và một ít đồ dùng sinh hoạt rồi đưa lên xe.

Quý Trì cõng ba lô cũ màu đen như lúc mới tới, cũng đi theo lên xe.

Xe rời khỏi Tô gia.

Quý Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, tay trong túi quần sờ cái kẹp thỏ con.

Ánh mắt dần tối sầm xuống, cậu ấy cười tự giễu.

Ngày hôm sau, bắt đầu chính thức đi học.

Tô Từ lười biếng bò dậy từ trên giường, cô chọn một cái váy xinh đẹp rồi mặc lên.

Một đoạn thời gian này, ở nhà nghỉ ngơi, Tô Từ càng thêm trắng nõn nộn nước. Trên đường cô đi đến trường, quả thực chính là tâm điểm của mọi ánh mắt.

Lúc đi vào phòng học, Thẩm Tuyết và Ôn Đóa Vũ đã sớm đến lớp. Nhà của Thẩm Tuyết không ở thành phố B, còn nhà của Ôn Đóa Vũ cách trường học khá xa, cô ấy tính cuối tuần mới về nhà, nên cả hai đều ở ký túc xá trong trường.

Thẩm Tuyết chủ động vẫy tay với Tô Từ: "Tô Từ, nơi này."

Ôn Đóa Vũ nhanh chóng đứng dậy, để Tô Từ ngồi vị trí bên trong.

Thấy Tô Từ ngồi xuống, Ôn Đóa Vũ có chút thẹn thùng hỏi cô: "Cậu ăn sáng chưa? Nơi này mình có một phần bữa sáng."

Tô Từ lắc đầu: "Tôi đã ăn rồi, cảm ơn cậu."

Ôn Đóa Vũ nghe được Tô Từ nói cảm ơn với mình, cô ấy cao hứng đến cười cong mắt, lộ ra một bên răng nanh, trên mặt tất cả đều là ngượng ngùng.

Nữ thần hôm nay thật xinh đẹp.

Nghĩ đến về sau đều có thể đi học cùng Tô Từ, thậm chí còn ngồi bên cạnh cô, Ôn Đóa Vũ cảm thấy thật hạnh phúc.

"Ô, Tô Từ, cô ngồi bên cạnh tôi càng khiến tôi thêm đen." Bên kia, Thẩm Tuyết nhìn Tô Từ tinh xảo và trắng nõn, cô ấy thiếu chút nữa rớt nước mắt.

Cô ấy đã phơi nắng nửa tháng.

Cô ấy vốn cũng là một em gái trắng nõn thanh tú, nhưng không nghĩ tới lại bị phơi đen đến vậy. Cho dù Thẩm Tuyết có làm tốt công cuộc chống nắng thì cũng không chịu nổi mặt trời mãnh liệt, màu da đen thêm mấy độ.

Màu da của Tô Từ đã trắng, hiện tại ngồi trong một đám bị phơi đen, cô quả thực biến thành vật phát sáng, bắt mắt người thật sự.

Thẩm Tuyết với tay mình qua so với tay của Tô Từ.

Cô ấy càng muốn khóc.

Tuy rằng trước kia màu da của cô ấy cũng không so được với Tô Từ, nhưng hiện tại, một vàng một trắng, màu da kém thật sự quá rõ ràng, Thẩm Tuyết thở dài: "Cũng không biết khi nào tôi mới có thể trắng trở lại."

Tô Từ thích nhất chính là da thịt tuyết trắng và nộn nước của mình. Đừng tưởng rằng cô không biết, ngay cả Lục Chiết cũng thích. Có đôi khi hắn ôm cô, thích nhất chính là dùng lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhợt nhạt mà vuốt ve cánh tay của cô.

Cô có chút may mắn thân thể của mình kiều khí, thoát nạn.

Tô Từ đồng tình liếc nhìn Thẩm Tuyết một cái: "Rất nhanh sẽ đến mùa đông, cô có mấy tháng để chậm rãi dưỡng."

Thẩm Tuyết dựa sát mặt của Tô Từ, trong mắt cực kỳ hâm mộ. Cô ấy phát hiện trên mặt Tô Từ một chút lớp trang điểm cũng không có, là mặt mộc. Làn da của cô không chỉ trắng, mà một chút lỗ chân lông cũng không có, nộn nước vô cùng mịn màng: "Tiểu Từ Từ, làn da của cô bảo dưỡng như thế nào thế?"

Thẩm Tuyết cảm thấy làn da trước kia của mình cũng coi như tốt, nhưng bây giờ gần gũi nhìn Tô Từ, cô ấy mới phát hiện căn bản là không có cách nào so với Tô Từ.

Đuôi mắt của Tô Từ nhẹ cong lên, cười nói: "Tôi sinh ra đã vậy."

Thẩm Tuyết: "..."

"Cô khẳng định là không xem diễn đàn trường học của chúng ta nhỉ." Thẩm Tuyết không tìm ngược, cô ấy nói sang chuyện khác: "Không biết là ai tuôn ra chuyện Lục Chiết bị bệnh ALS, trên diễn đàn đã đăng rất nhiều bài đăng về cậu ấy, trong trường học có không ít người đều đang đàm luận về Lục Chiết."

Bề ngoài Lục Chiết xuất chúng, khi huấn luyện quân sự lại xuất sắc, nên hấp dẫn không ít người chú ý. Hơn nữa hắn còn bị tuôn ra bản thân có bệnh ALS, nên người quen biết hắn cũng nhiều thêm.

"Có người đăng bài về Lục Chiết sao?" Tô Từ nhíu mày.

"Trên diễn đàn là nặc danh." Thẩm Tuyết lấy điện thoại ra, nhảy ra giao diện diễn đàn đưa Tô Từ xem: "Tuy tên đăng nhập của chúng ta là thật, nhưng lúc đăng bài đều là nặc danh."

Tô Từ thấy trên diễn đàn có vài bài đăng về Lục Chiết, mà tiêu đề bài đăng không chỉ có mang theo ý cười nhạo, mà còn có ác ý dẫn đường những người khác kỳ thị Lục Chiết.

"Người đăng bài đều là cùng một người." Tô Từ đưa điện thoại cho Thẩm Tuyết.

Thẩm Tuyết nhanh chóng xem bài đăng: "Hả? Làm sao cô biết? Mấy cái nặc danh trên bài đăng đều không giống nhau."

Trước kia Tô Từ từng lăn lộn trong giải trí, thuỷ quân hay thủ đoạn khác cô đều biết qua, chứ đừng nói đến mấy bài đăng bé tí này: "Miệng lưỡi trơn chu, thủ pháp nhịp nhàng chính là từ cùng một người."

Có người muốn đối phó Lục Chiết sao?

Ánh mắt của Tô Từ âm trầm, cô trực tiếp lấy di động ra nhắn một cái tin nhắn cho anh trai Tô Trí Viễn.

"Cô muốn thông báo chủ diễn đàn sao?" Thẩm Tuyết hỏi Tô Từ: "Tôi có thể giúp cô xin xóa bỏ bài đăng."

Tô Từ lắc đầu: "Không cần, trước cứ để đó."

Cô bênh vực người của mình, chỉ có cô mới có thể bắt nạt Lục Chiết, những người khác đều không thể.

Bên kia, lớp trưởng cho người tiến lên lấy sách mới.

Dương Thư Tĩnh tự lấy của mình, còn thuận tiện lấy nhiều thêm một quyển. Cô ta cầm sách mới đi đến trước chỗ ngồi của Lục Chiết, cười nói: "Cậu không cần đi lấy, mình giúp cậu cầm."

Lục Chiết nhíu mày theo bản năng.

"Cậu không cần khách sáo, mình đã lên mạng tra qua, người mắc bệnh ALS thì tứ chi đều sẽ xuất hiện vấn đề, chân cậu sẽ bất lợi trong việc đi lại." Dương Thư Tĩnh ôn thanh nói: "Chúng ta là bạn cùng lớp, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau."

Lục Chiết đứng lên, đưa sách giáo khoa còn lại cho cô ta, ạnh lùng nói: "Chân tôi không có vấn đề, không cần giúp đỡ."

Hắn bước đến bục giảng, tự mình đi lấy sách.

Sắc mặt của Dương Thư Tĩnh có chút bất đắc dĩ lại khoan dung, cô ta đưa sách mới kia cho một nam sinh khác: "Bạn học, nơi này mình có dư một quyển sách mới."

Đối phương thụ sủng nhược kinh.

Dương Thư Tĩnh cười với nam sinh, sau đó đi đến vị trí bên trái, phía trên Lục Chiết ngồi xuống.

Cô ta biết, người bị bệnh nan y như Lục Chiết thì đáy lòng cất giấu tự ti, không dám cho người khác tiếp cận, dùng lạnh nhạt che giấu chính mình.

Cô ta đã sờ thấu loại hình nam sinh này. Nam sinh càng tự ti và lạnh nhạt như vậy, chỗ sâu dưới đáy lòng càng khát vọng được cứu rỗi.

Dương Thư Tĩnh cảm thấy, cô ta càng bức thiết muốn làm Lục Chiết thích mình.

Cô ta lấy di động ra, đăng nhập vào diễn đàn trường học.

Sau một buổi sáng, Dương Thư Tĩnh đều không lại đi quấy rầy Lục Chiết, cho đến khi tan học, khi thấy Lục Chiết thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi, cô ta mới nhanh chóng đứng dậy.

Nhìn nữ sinh ngăn cản trước mặt mình, giữa mày Lục Chiết nhíu chặt, thanh âm thanh lãnh: "Có việc gì?"

Trước kia hắn cũng không chú ý, nhưng sau vài lần, Lục Chiết phát hiện đối phương đều đang lấy cớ tiếp cận mình. Hắn nhớ tới lời Tô Từ đã nói ở bao sương ngày đó.

Không cho phép hắn và nữ sinh trong lớp có nhiều tiếp xúc.

Dương Thư Tĩnh nhìn sắc mặt lãnh đạm của Lục Chiết, cũng không cảm thấy mất mát, cô ta đã chuẩn bị tốt Lục Chiết khó có thể bị hạ gục.

So với người khác cô ta càng rõ hơn, muốn cho người hắc ám ở vực sâu rộng mở lòng dạ với mình, mở ra nội tâm với mình, không phải là một việc dễ dàng.

Màu da của Dương Thư Tĩnh bị phơi đen không ít, nhưng mặt mày của cô ta nhu thuận, trên mặt là ý cười ôn nhu, khiến người khác nhìn rất thoải mái.

Cô ta ôn thanh mở miệng với Lục Chiết: "Hôm qua mình gọi điện cho cha mình, đã hỏi được phương thức liên hệ của vị bác sĩ trị liệu bệnh ALS kia, vừa lúc, vị bác sĩ đó cũng ở thành phố B. Mình nhờ cha mình giúp chào hỏi, vị bác sĩ đó cũng đồng ý để mình mang cậu đến xem bệnh."

Lục Chiết trực tiếp cự tuyệt: "Không cần."

Ánh mắt của Dương Thư Tĩnh khoan dung lại kiên nhẫn mà nhìn Lục Chiết: "Mình rất hy vọng có thể trợ giúp cậu, trước kia bên người mình cũng có bạn bị bệnh, mình rất hiểu tâm tình của các cậu."

Ánh mắt của cô ta cứng rắn mà nhìn hắn: "Nếu còn một chút hy vọng, cậu cũng không nên từ bỏ trị liệu. Vị bác sĩ này đối với trị liệu bệnh ALS có kinh nghiệm nhất định, cho dù không thể khỏi hẳn, thì cũng có thể giúp cậu trì hoãn bệnh tình."

Sắc thái trên gương mặt cương lãnh của Lục Chiết nhàn nhạt, hắn lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi không liên quan đến cậu, cậu quản quá nhiều."

Dương Thư Tĩnh sửng sốt, cô ta nhìn về phía ánh mắt tối sầm của Lục Chiết, có chút ủy khuất: "Thật xin lỗi, mình là thật sự hy vọng có thể giúp cậu. Những người khác nhìn cậu mang theo ánh mắt sắc bén, nhưng mình không như vậy."

"Cô chỗ nào không như vậy?" Ở chỗ cửa, thanh âm dễ nghe của thiếu nữ truyền đến.

Lục Chiết nhìn qua, nháy mắt mặt mày thanh lãnh nhu hòa vài phần.

Dương Thư Tĩnh kinh ngạc nhìn một thiếu nữ có diện mạo cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp đi vào, đối phương xinh đẹp đến như thể sẽ phát sáng.

Tô Từ đi đến bên cạnh Lục Chiết, đôi mắt nhỏ oán giận nhìn hắn: "Em chờ anh rất lâu."

Không nghĩ tới hắn thế mà lại ở chỗ này nói chuyện phiếm với nữ sinh khác?

Lục Chiết sờ đầu cô: "Thật xin lỗi, có chút việc trì hoãn."

Dương Thư Tĩnh lại không ngốc. Cô ta nhìn cử chỉ ôn nhu của Lục Chiết đối với thiếu nữ, ngữ khí ôn hòa, làm sao còn không kịp phản ứng thiếu nữ trước mặt chính là bạn gái của hắn?

Cô ta bị thiếu nữ làm cho kinh diễm, suy nghĩ có chút rối loạn.

Trước kia, khi Lục Chiết đề cập đến bạn gái của hắn, theo bản năng cô ta nghĩ đến một nữ sinh quê mùa hoặc có diện mạo bình thường.

Dù sao thì Lục Chiết có tình huống như vậy, cô gái có tư sắc hoặc có gia cảnh căn bản sẽ không lãng phí thời gian ở trên người hắn.

Dương Thư Tĩnh biết diện mạo của mình không phải quá mức xinh đẹp, nhưng cô ta thắng ở khí chất ôn hòa, tính cách dịu ngoan, thanh âm cũng ôn nhu và êm tai, là mối tình đầu lý tưởng trong cảm nhận của đông đảo nam sinh.

Cho nên, dù biết Lục Chiết có bạn gái, cô ta cũng sẽ không bỏ dở chuyện muốn làm.

Cô ta rất tự tin.

Chỉ cần cô ta nỗ lực cảm động Lục Chiết, tuyệt đối có thể đi vào thế giới hắc ám của hắn, trở thành ánh hào quang chiếu sáng lên hắn.

Nhưng ngay trước mặt, nhìn người bạn gái đột nhiên xuất hiện của Lục Chiết, người này cùng hình tượng trong tưởng tượng của cô ta hoàn toàn khác nhau.

Màu da của đối phương trắng như tuyết, mặc một cái váy màu lam sương mù tinh xảo, một đôi mắt đen không mang theo cảm tình mà nhìn cô ta. Mạc danh, lần đầu tiên Dương Thư Tĩnh sinh ra nhút nhát, thậm chí cảm thấy quẫn bách.

Cô ta phát hiện, so với thiếu nữ, cô ta biến thành vật phù trợ, đến mức như một con vịt xấu xí.

Tô Từ vốn đã rất khó chịu với nữ sinh này, hiện tại còn gặp tại trận đối phương ngăn cản trước mặt Lục Chiết, cô càng thêm khó chịu: "Anh nói trì hoãn, là bị cô ta trì hoãn?"

Lục Chiết cảm thấy lúc này Tô Từ như thể thỏ con muốn dựng lông, hắn vuốt lông cho cô: "Ừ, cậu ta ngăn cản anh, anh không có ý tứ muốn nói chuyện với cậu ta."

Dương Thư Tĩnh không thể tin được mà nhìn về phía Lục Chiết: "Bạn học Lục?"

Một giây trước khuôn mặt nhỏ Tô Từ còn nhăn bây giờ mới nở nụ cười: "Em đói bụng."

Lục Chiết nắm tay nhỏ của cô: "Anh mang em đi ăn cơm."

Tô Từ gật đầu, lúc này cô mới nhìn về phía Dương Thư Tĩnh: "Thu hồi trà ngôn trà ngữ với mưu đồ gây rối của cô lại đi. Lục Chiết là bạn trai của tôi, bệnh tình anh ấy thế nào, so với cô tôi còn hiểu hơn."

Nói xong, Tô Từ quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, cảnh cáo: "Nếu anh dám tìm tiểu tam xấu như vậy, đội nón xanh cho em, em liền.."

Tô Từ còn nói chưa xong, đã bị bàn tay to của Lục Chiết che kín.

Ngữ khí của Lục Chiết bất đắc dĩ lại dung túng: "Đừng nói bậy. Đến tên của cậu ta anh cũng không biết, anh chỉ thích em."

Miệng của Tô Từ bị che lại, cô chớp mắt, trong đáy mắt tất cả đều là đắc ý.

Lần đầu tiên Dương Thư Tĩnh xấu hổ và khó xử như vậy.

Tô Từ mới không để bụng cảm thụ của đối phương, cô liếc nhìn cổ tay của đối phương, chỉ thấy giá trị sinh mệnh của cô ta là dây nhỏ màu đỏ, còn hai ngày.

Một người sắp chết à.

Hừ, chẳng muốn cứu.

6 lượt thích

Bình Luận