NHIỆM VỤ CỨU VỚT NAM CHÍNH BỆNH NAN Y

Chương 22.2

Avatar Sera
2,300 Chữ


 
Hôm qua viện trưởng mới từ bệnh viện trở về, bà ấy nằm ở trên giường, thần sắc có bệnh rất rõ ràng.

"Là Tiểu Chiết à." Trên đầu lão viện trưởng có không ít tóc bạc, trên mặt là vết chân chim lưu lại theo năm tháng, mặt mày đoan chính hiền lành, khí chất phúc hậu, lão viện trưởng đúng thật rất được những đứa bé yêu quý.

"Viện trưởng, là cháu." Thấy lão viện trưởng ngồi dậy, Lục Chiết vội vàng tiến lên giúp bà lót một cái gối sau lưng.

"Tiểu Chiết trưởng thành rồi mà vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn cẩn thận như vậy." Lão viện trưởng cầm mắt kính đặt trên tủ đầu giường bên cạnh mang lên, bà phát hiện bên cạnh còn có một thiếu nữ xa lạ: "Vị này chính là."

"Cháu chào bà viện trưởng, cháu là bạn của Lục Chiết, cùng anh ấy đến thăm bà ạ." Tô Từ tiến lên. Cô rất xinh đẹp, hơn nữa lúc dỗ người, cái miệng nhỏ nói ra lời ngọt như thể không cần tiền: "Lục Chiết thường xuyên nhắc về bà với cháu, nói bà hiền lành, vẫn luôn đối với anh ấy rất tốt."

Lão viện trưởng nghe Tô Từ nói, liền nổi hứng kể về Lục Chiết khi còn nhỏ.

Lục Chiết từ nhỏ liền không thích nói chuyện. Bình thường các bạn nhỏ đều cùng nhau chơi trò chơi, hắn lại một mình ngồi ở một góc, cầm một quyển sách, cũng không biết có đọc hay hiểu được không. Dù sao hắn có thể ngây ngốc như vậy cả ngày.

Hơn nữa, hắn chưa bao giờ giống những đứa bé khác có những cảm xúc quá kích động. Hắn không khóc, cũng không có cùng những đứa bé khác xảy ra tranh chấp, là một đứa bé mà ai chăm sóc cũng đều rất thích.

Tô Từ có thể tưởng tượng được một bản sao thu nhỏ của Lục Chiết, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, lạnh lùng mà cầm sách ngồi ở một góc nhỏ.

Đáng yêu, lại hiểu chuyện đến mức khiến người đau lòng.

Tô Từ ngước mắt, mắt nhìn thẳng vào thiếu niên đang đứng bên cạnh mình, Tiểu Lục Chiết khi trưởng thành vẫn như cũ là cậu bé đáng thương.

Lục Chiết lấy ly nước ấm đưa cho lão viện trưởng.

Lão viện trưởng lúc này mới phát hiện mình nói đến miệng khô, bà nhận lấy nước từ Lục Chiết: "Tiểu Chiết đứa nhỏ này thật là cẩn thận."

"Viện trưởng, cháu mang theo rất nhiều thứ tốt cho bà, bà cũng mau khen cháu đi." Phúc béo từ bên ngoài đi tới, anh ta mang đến một ít vật tư lấy xuống từ trong xe, bảo nhân viên công tác đi phân phát cho các em nhỏ.

"Cháu là Kỳ Phúc nhỉ, béo lên rồi." Khuôn mặt nhiều nếp nhăn của Lão viện trưởng mang theo ý cười.

"Là cháu, cháu ở nơi đó mỗi ngày đều ăn thức ăn quá ngon, không khống chế được miệng, liền bắt đầu ăn tùm lum." Phúc béo đi tới: "Thân thể bà có khá hơn chút nào không?"

"Tốt, tốt, tốt." Lão viện trưởng cười nói.

Bên cạnh, Tô Từ nhìn tay lão viện trưởng đang bưng ly nước, khuôn măt xinh đẹp đã không còn ý cười.

Giá trị sinh mệnh của lão viện trưởng là một đường cong màu đỏ, bên cạnh đánh dấu: Hai tháng.

Tô Từ gọi Phú Quý ra: "Lão viện trưởng là mất vì bệnh sao?"

Phú Quý: [Đúng vậy, chủ nhân không cứu bà ấy được.] Nếu không, nó đã sớm gấp gáp đến mức không chờ nổi mà bảo chủ nhân cứu người. Tô Từ: "Tôi biết."

Nếu gặp chuyện bất ngờ, cô vẫn còn có thể đưa tay ra giúp, ngăn ngừa điều không hay xảy đến, nhưng khi đối mặt với bệnh tật, cô đành bất lực.

Tinh thần bà viện trưởng không được tốt, trò chuyện với bà một lát, họ liền rời khỏi phòng.

"Anh đã hỏi qua nhân viên công tác đang giúp đỡ viện trưởng. Chị ấy nói cho anh, bác sĩ nói tình huống của viện trưởng không tốt lắm, bà ấy khả năng cao cũng hiểu tình trạng của thân thể mình, nên không muốn lại nằm viện." Thật ra Phúc Béo cũng hiểu rõ, với tình trạng sức khỏe hiện giờ của bà viện trưởng, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Anh ta thở một hơi dài.

Lục Chiết: "Đêm nay chúng ta nghỉ tạm ở chỗ này, ngày mai chờ tinh thần viện trưởng tốt lên, chúng ta lại cùng bà ấy nói chuyện. Cho dù bà ấy không muốn lại đi bệnh viện, chúng ta cũng có thể trò chuyện cùng bà."

"Chú nói đúng, để anh đi tìm nhân viên công tác hỏi một chút, nhìn xem còn có phòng trống nào không, đêm nay ngủ ở chỗ này." Vị trí thôn này hẻo lánh, trong thôn không có khách sạn, đi ra đến trung tâm thị trấn phải mất hơn nửa tiếng.

"Đêm nay chúng ta ở nơi này, nếu cô không thích ứng được, tôi đưa cô ra ngoài nghỉ." Lục Chiết nhìn về phía Tô Từ bên cạnh.

"Em không cần." Tô Từ lắc đầu.

Lục Chiết khi còn nhỏ đều ngủ ở chỗ này, chẳng lẽ cô còn kém hơn Lục Chiết nhỏ sao?

Trong cô nhi viện còn hai phòng trống, mỗi một gian trong phòng đều có tám giường tầng. Tương ứng, trong phòng còn có tám ngăn tủ nhỏ, chắc hẳn là cho mấy đứa nhỏ để đồ của mình.

Chiếc giường đã được phủ chăn gọn gàng, toàn bộ chăn đều mang màu xanh trong như bầu trời.

Tô Từ không có kinh nghiệm ngủ giường tầng, nhưng cô lại không dám ngủ giường trên, lo lắng cho bản thân nửa đêm sẽ từ giường trên mà lăn xuống dưới. Rốt cuộc, cô vẫn chọn ngủ giường dưới.

Ban đêm cô nhi viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ truyền đến một hai tiếng các em nhỏ đùa giỡn, vui cười.

Tô Từ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được.

Trên dưới giường đều là gỗ cứng, mặt trên chỉ lót một tấm đệm mềm mỏng, tấm ván gỗ cộm khiến cả người Tô Từ đều đau.

Cô cầm lấy di động, trực tiếp nhắn cho Lục Chiết một tin nhắn: Lục Chiết, em ngủ không được.

Trong một gian phòng khác.

Phúc béo đang cùng Lục Chiết nói chuyện vu vơ.

"Chú với Tô Từ là người yêu à?" Anh ta tò mò mãi, cuối cùng nhịn không được mà hỏi ra miệng.

Lục Chiết xoa tóc trên đầu, hắn lạnh lùng nói: "Không phải đâu."

Phúc Béo nhận ra giữa Lục Chiết và Tô Từ có điều gì đó khác lạ, nhưng khi nghĩ đến chuyện sức khỏe của Lục Chiết, anh ngập ngừng một chút rồi khẽ nói: "Hai người rất hợp nhau."

Cả hai đều trai xinh gái đẹp, nhìn thế nào cũng đều xứng đôi.

Phúc béo hỏi Lục Chiết: "Tô Từ biết bệnh của chú à?"

"Ừm."

Tô Từ biết bệnh của Lục Chiết, còn sẵn lòng đi theo hắn: "Tô Từ thích chú nhỉ."

Dọc theo đường đi, anh ta đều thấy Tô Từ dính Lục Chiết, giữa hai người, hiển nhiên là Tô Từ chủ động một chút.

"Không phải." Lục Chiết hạ xuống mi mắt.

Hắn biết rõ, việc Tô Từ hôn hắn, luôn ở bên cạnh hắn, tất cả chỉ là để duy trì hình dạng con người, chứ không phải vì cô thích hắn.

Phúc béo cảm thấy mình không có nhìn lầm: "Tại sao lại không phải, anh nhìn ra được cô ấy."

Lục Chiết ném một cái khăn lông trúng vào đầu anh ta.

"Tôi sống chẳng được bao lâu." Lục Chiết nói, chặn ngang lời chưa kịp thốt ra của Phúc Béo. Phúc Béo đưa tay giật chiếc khăn bông trên đầu xuống, anh nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Chiết dưới ánh đèn vàng, nét mặt thản nhiên, nơi khóe môi thấp thoáng một nụ cười giễu chính mình.

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền tới phá vỡ bầu không khí trong phòng.

"Ai tới gõ cửa vậy?" Phúc béo đang muốn đứng dậy mở cửa, bên kia Lục Chiết đã đi đến cửa.

Lúc mở cửa ra.

Tô Từ mặc váy lam nhạt thêu sương mù đứng bên ngoài, người đẹp duyên dáng, cho dù là đứng ở giữa bóng tối, cũng thật khiến người ta lóa mắt.

"Cô có việc sao?" Lục Chiết hỏi cô.

"Lục Chiết, anh không trả lời tin nhắn của em à." Đôi mắt nhỏ của Tô Từ nhìn hắn đầy vẻ trách móc.

"Vừa rồi tôi không xem di động, cô sao vậy?"

"Em không ngủ được." Cô có chút ngượng ngùng: "Tại vì giường cứng quá." Cô không thừa nhận chính mình đang nũng nịu, chỉ là thân thể này nũng nịu mà thôi.

Lúc còn nhỏ, Lục Chiết đã ngủ nhiều năm trên giường tầng ở chỗ này, nên đương nhiên hiểu rõ thiếu nữ sẽ khó mà ngủ quen.

"Tôi giúp cô tìm mấy cái đệm mềm, trước tiên lót một cái." Tô Từ gật đầu.

Phúc béo nhìn Lục Chiết cứ như vậy mà bị Tô Từ kéo đi mất.

Anh ta còn nhớ rõ, khi còn nhỏ Lục Chiết không thích tiếp xúc với con gái, lúc trưởng thành cũng vậy. Mà hiện tại, vừa rồi anh ta thấy, Lục Chiết bị Tô Từ nắm tay kéo đi, hắn cũng không giật ra.

Sách, hành động còn thành thật hơn so với miệng.

Thôn này nằm trong vùng ngoại ô hẻo lánh, nơi này không chỉ có không khí tốt, ngay cả ban đêm, bầu trời sẽ lấp đầy các ngôi sao sáng.

Tô Từ không vội trở về giường trải nệm, cô bảo Lục Chiết đưa cô đi dạo trong cô nhi viện một chút.

Phía sau cô nhi viện có một dốc cỏ nhỏ, bên cạnh dựng không ít cầu trượt và các công trình giải trí khác.

Tô Từ ngồi trên bàn đu dây của mấy đứa bé, cô nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh đang giúp cô đẩy bàn đu dây: "Con người không tránh khỏi sinh, già, bệnh, chết."

Cô không thể nói cho Lục Chiết, lão viện trưởng chỉ còn hai tháng tuổi thọ.

Lục Chiết nhìn về phía cô: "Tôi biết."

"Nếu người thích anh không còn nữa, sẽ một người khác thích anh." Lão viện trưởng thật sự không còn nữa, cô cũng sẽ quan tâm chiếu cố Lục Chiết, rồi sau đó kiếm tiền nuôi hắn.

Lục Chiết lặng lẽ nhìn cô một lúc, đúng là cô rất dễ khiến người khác đem lòng thương mến.

Tô Từ cũng không biết Lục Chiết có hiểu được lời ẩn ý của cô không, ánh mắt cô kiên định mà nhìn hắn: "Dù ai rời khỏi anh, em cũng sẽ không rời khỏi anh." Rốt cuộc, sinh mệnh của cô và hắn đều trói buộc ở bên nhau.

Lục Chiết đẩy bàn đu dây, hắn thấy làn váy màu lam thêu sương mù dưới ánh trăng như nở rộ: "Ừm."

Tô Từ cong nhẹ đuôi mắt, chấm ruồi son dưới ánh tối càng thêm cuốn hút, cô nghiêng đầu nhìn Lục Chiết, hỏi nhỏ: "Lục Chiết, ở đây chẳng có ai cả, người ta bảo hôn nhau trên triền cỏ sẽ rất.. Rung động, anh có muốn thử xem sao không?"

Lục Chiết đã quen thiếu nữ thỉnh thoảng sẽ trêu chọc hắn, hắn cứ thế nhìn cô một cái thật sâu, nói: "Ngày mai tôi sẽ nhờ viện trưởng hỗ trợ làm một phần chứng minh thư, sau đó tôi sẽ đưa cô đi cục cảnh sát xử lý chứng nhận thân phận."

Tô Từ không có giấy chứng nhận thân phận, ở cái xã hội này một bước cũng khó đi.

Tô Từ gật đầu: "Được."

Cô ra hiệu Lục Chiết dừng lại, từ bàn đu dây cô đi xuống, kéo Lục Chiết đến bên cạnh dốc cỏ: "Anh mau nằm xuống đi, em muốn hôn anh."

Dưới ánh trăng, thiếu nữ xinh đẹp tựa như yêu tinh, trên gương mặt ẩn vẻ muốn thử cảm giác ấy.

Lục Chiết đỡ trán, sự lạnh nhạt nơi đáy mắt bị đánh tan. Cho dù lạnh lùng đến đâu, đều sẽ bị thiếu nữ một bụng toàn ý nghĩ xấu xa này ép cho không thể nào phản kháng.

Tô Từ nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đang nằm trên con dốc cỏ, cô ghé vào ngực hắn, thân thể mềm mại đè lên hắn, cô cười đến run lên, có chút chua xót: "Lục Chiết, anh thật tốt."

Phúc béo buổi tối không có ăn no, liền chạy đến quầy bán quà vặt gần cô nhi viện mua hai mì gói rồi trở về.

Anh ta dùng sức hút mì thì thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Phúc béo nhìn Lục Chiết đi vào, thiếu chút nữa anh ta đã phun mì trong miệng ra.

Anh ta dùng sức nuốt xuống, lau miệng, kinh ngạc nói: "Anh đây đi một chút, còn chú thì đi lăn cỏ? Tại sao trên người đều là cỏ vậy."

Lục Chiết không lên tiếng.

Nghĩ đến lúc nãy thiếu nữ ấy nép vào ngực mình, từng chút từng chút liếm lên môi anh, dưới mái tóc ngắn đen nhánh, vành tai của Lục Chiết ửng hồng.

56 lượt thích

Bình Luận

N
2 tuần trước
Cứu vớt