Sau khi sinh con, một thời gian dài tôi vẫn có cảm giác hơi mơ màng, dù sao trong ấn tượng của tôi, tôi vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp, đột nhiên trở thành mẹ của hai đứa trẻ.
Nhìn vào đôi tay nhỏ nhắn và cái chân nhỏ xíu của hai anh em trong nôi, trái tim tôi như muốn tan chảy.
Vì là lần đầu làm bố mẹ, mặc dù Phó Ngạn luôn tham gia vào công trình to lớn là chăm sóc con cái, nhưng cả hai chúng tôi thực sự là có hơi luống cuống.
Mẹ chồng thuê cho chúng tôi vài bảo mẫu chăm trẻ.
Đúng vậy, là vài người.
Hơn nữa theo quan sát của tôi, mấy bảo mẫu này đều không phải là con người, cũng không biết bà ấy mời về từ đâu.
Nhưng mức độ chuyên nghiệp thực sự không có gì để chê.
Vì vậy, nhiệm vụ của tôi trở thành thường xuyên ngồi bên cạnh giường trẻ em nhìn chúng nhai tay nhai chân của mình hoặc của người khác.
Khi Phó Ngạn không đi làm thì cùng tôi nhìn con nhai tay.
Trẻ con thật dễ thương.
Khi các con được ba tuổi, chúng bắt đầu bước vào giai đoạn không ổn định, mọc ra tai sói hoặc tai thỏ, vẫn chưa học cách kiểm soát.
Tôi nhìn chằm chằm vào dáng vẻ nhỏ bé của chúng, đôi mắt tròn xoe và sáng ngời, còn mở miệng mềm nhũn gọi mẹ.
Trái tim tôi như muốn tan chảy.
Tôi đưa tay sờ cái tai trên đầu chúng.
Dù anh trai còn nhỏ, nhưng rõ ràng là một đứa trẻ có tư duy độc lập, không thích sự nhiệt tình quá mức của mẹ.
Nhưng tôi là mẹ nó.
Hehe, cục cưng hôn hôn!
Em gái thích dính người, dính mẹ, dính bố, dính anh trai, ai trong nhà bế cũng cười toe toét, ông bà nội bị con bé mê hoặc đến mức liên tục gọi tâm can bảo bối.
Có một cô con gái biết làm nũng, chỉ số hạnh phúc thực sự tăng lên không ngừng.
Bố mẹ tôi nếu rảnh qua thăm cháu thì mỗi người sẽ ôm một đứa, thích không chịu nổi.
Con trai tôi mặc dù tương lai có vẻ sẽ lạnh lùng giống bố nó nhưng rõ ràng thằng nhóc rất thích em gái mình.
Cuối cùng có một ngày hai đứa trẻ bất ngờ biến thành một con sói con và một con thỏ trắng con.
Phó Ngạn kéo từ dưới đầu sói con ra một con tiểu bạch thỏ đã bị liếm lông đến ướt đẫm.
Tiểu bạch thỏ rõ ràng có chút chóng mặt, nằm trong lòng bàn tay hắn trông đặc biệt nhỏ bé và xinh xắn.
Phó Ngạn chỉ vào sói con: "Em gái còn nhỏ, đừng đè em."
Rồi hắn đặt tiểu bạch thỏ đã lau sạch lên đầu sói con.
Làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức lấy máy ảnh ra chụp không ngừng.
Dự định sau này làm cho hai đứa một cái album.
Có điều trong mắt tôi chỉ có bọn nhỏ, người đàn ông ở đằng sau có hơi không vui, hắn đột nhiên đặt cằm lên vai tôi, nhẹ giọng nói một câu: "Thích tai sói, anh cũng có."
Ngay sau đó khóe mắt tôi liếc thấy trên đầu Phó Ngạn mọc ra hai cái tai sói màu trắng.
Cái tai cử động, kết hợp với khuôn mặt có chút cấm dục này, tốt lắm, sở thích của tôi đã bị đâm trúng.
Nhưng Phó Ngạn chỉ là bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng thôi, trên thực tế thì… Thôi, vẫn rất hấp dẫn.
Phó Ngạn kề sát tôi, ý vị không rõ: "Vợ, về phòng có được không?"
Tôi không cưỡng lại được cám dỗ.
Vì muốn sờ tai sói và đuôi sói mà tôi tự dày vò mình đến nửa đêm không ngủ.
Ngày hôm sau tôi đỡ eo tự kiểm điểm: Nhan sắc không thể cưỡng lại, không hoàn toàn là lỗi của tôi.
Phó Ngạn ăn no uống đủ, thậm chí mang bữa trưa đến tận giường cho tôi.
Đôi tay thon dài và khớp xương rõ ràng của hắn, rất dễ khiến tôi liên tưởng đến một số hình ảnh.
Tôi ngừng lại, Phó Ngạn sáp đến gần: "Nghĩ gì vậy?"
Tôi tất nhiên không thể nói với hắn.
Chỉ là Phó Ngạn cười, từ tốn phơi bày đôi tay của hắn, không nói gì thêm.
Tôi: "…"
Nhìn vào đôi tay nhỏ nhắn và cái chân nhỏ xíu của hai anh em trong nôi, trái tim tôi như muốn tan chảy.
Vì là lần đầu làm bố mẹ, mặc dù Phó Ngạn luôn tham gia vào công trình to lớn là chăm sóc con cái, nhưng cả hai chúng tôi thực sự là có hơi luống cuống.
Mẹ chồng thuê cho chúng tôi vài bảo mẫu chăm trẻ.
Đúng vậy, là vài người.
Hơn nữa theo quan sát của tôi, mấy bảo mẫu này đều không phải là con người, cũng không biết bà ấy mời về từ đâu.
Nhưng mức độ chuyên nghiệp thực sự không có gì để chê.
Vì vậy, nhiệm vụ của tôi trở thành thường xuyên ngồi bên cạnh giường trẻ em nhìn chúng nhai tay nhai chân của mình hoặc của người khác.
Khi Phó Ngạn không đi làm thì cùng tôi nhìn con nhai tay.
Trẻ con thật dễ thương.
Khi các con được ba tuổi, chúng bắt đầu bước vào giai đoạn không ổn định, mọc ra tai sói hoặc tai thỏ, vẫn chưa học cách kiểm soát.
Tôi nhìn chằm chằm vào dáng vẻ nhỏ bé của chúng, đôi mắt tròn xoe và sáng ngời, còn mở miệng mềm nhũn gọi mẹ.
Trái tim tôi như muốn tan chảy.
Tôi đưa tay sờ cái tai trên đầu chúng.
Dù anh trai còn nhỏ, nhưng rõ ràng là một đứa trẻ có tư duy độc lập, không thích sự nhiệt tình quá mức của mẹ.
Nhưng tôi là mẹ nó.
Hehe, cục cưng hôn hôn!
Em gái thích dính người, dính mẹ, dính bố, dính anh trai, ai trong nhà bế cũng cười toe toét, ông bà nội bị con bé mê hoặc đến mức liên tục gọi tâm can bảo bối.
Có một cô con gái biết làm nũng, chỉ số hạnh phúc thực sự tăng lên không ngừng.
Bố mẹ tôi nếu rảnh qua thăm cháu thì mỗi người sẽ ôm một đứa, thích không chịu nổi.
Con trai tôi mặc dù tương lai có vẻ sẽ lạnh lùng giống bố nó nhưng rõ ràng thằng nhóc rất thích em gái mình.
Cuối cùng có một ngày hai đứa trẻ bất ngờ biến thành một con sói con và một con thỏ trắng con.
Phó Ngạn kéo từ dưới đầu sói con ra một con tiểu bạch thỏ đã bị liếm lông đến ướt đẫm.
Tiểu bạch thỏ rõ ràng có chút chóng mặt, nằm trong lòng bàn tay hắn trông đặc biệt nhỏ bé và xinh xắn.
Phó Ngạn chỉ vào sói con: "Em gái còn nhỏ, đừng đè em."
Rồi hắn đặt tiểu bạch thỏ đã lau sạch lên đầu sói con.
Làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức lấy máy ảnh ra chụp không ngừng.
Dự định sau này làm cho hai đứa một cái album.
Có điều trong mắt tôi chỉ có bọn nhỏ, người đàn ông ở đằng sau có hơi không vui, hắn đột nhiên đặt cằm lên vai tôi, nhẹ giọng nói một câu: "Thích tai sói, anh cũng có."
Ngay sau đó khóe mắt tôi liếc thấy trên đầu Phó Ngạn mọc ra hai cái tai sói màu trắng.
Cái tai cử động, kết hợp với khuôn mặt có chút cấm dục này, tốt lắm, sở thích của tôi đã bị đâm trúng.
Nhưng Phó Ngạn chỉ là bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng thôi, trên thực tế thì… Thôi, vẫn rất hấp dẫn.
Phó Ngạn kề sát tôi, ý vị không rõ: "Vợ, về phòng có được không?"
Tôi không cưỡng lại được cám dỗ.
Vì muốn sờ tai sói và đuôi sói mà tôi tự dày vò mình đến nửa đêm không ngủ.
Ngày hôm sau tôi đỡ eo tự kiểm điểm: Nhan sắc không thể cưỡng lại, không hoàn toàn là lỗi của tôi.
Phó Ngạn ăn no uống đủ, thậm chí mang bữa trưa đến tận giường cho tôi.
Đôi tay thon dài và khớp xương rõ ràng của hắn, rất dễ khiến tôi liên tưởng đến một số hình ảnh.
Tôi ngừng lại, Phó Ngạn sáp đến gần: "Nghĩ gì vậy?"
Tôi tất nhiên không thể nói với hắn.
Chỉ là Phó Ngạn cười, từ tốn phơi bày đôi tay của hắn, không nói gì thêm.
Tôi: "…"